"Anh nghe người ta nói rằng, em không hề yêu Trình Khải?"
Trong nháy mắt, gương mặt cô liền cứng đờ lại, giây sau liền nghiêng mặt né ra khỏi bàn tay ấm áp của anh
"Anh nói gì thế? Người em yêu là Trình Khải"
"Phải không?"
Lăng Tĩnh Thiên mở miệng, cũng đồng thời thu bàn tay lại đút vào trong túi quần. Anh cao lớn đứng đó, bình tĩnh liếc nhìn cô, môi mỏng hơi hé mở
"Anh cứ tưởng người em yêu là anh đấy chứ"
Một lần nữa cả người Lăng Mạt Ân lại chấn động, cô hoảng hốt nhìn anh
Tại sao anh lại biết cô còn yêu anh chứ?
Đây không phải là câu hỏi, mà lại là câu khẳng định. Anh khẳng định cô còn yêu anh...
Chuyện này... làm sao anh lại biết được? Hay là do cảm xúc của cô đã nói lên tất cả?
Đối diện với gương mặt trầm tĩnh kia lại khiến cả người Lăng Mạt Ân đột nhiên có cảm giác bị áp bức. Cũng có thể là giống như cô vừa làm một chuyện gì đó xấu xa nhưng lại bị phát hiện ra.
Cố gắng chèn ép lại suy nghĩ và cảm xúc trong người, cô ngước mặt lên nhìn anh híp mắt cười nói
"Anh cứ lại ảo tưởng, người em yêu là Trình Khải chứ không phải là anh"
Chỉ hy vọng với bộ dạng nói cười này của mình rằng anh sẽ tin lời cô vừa nói
"Trễ rồi, em đi vào phòng ngủ đây"
Lăng Mạt Ân tìm một cái cớ, cô nói xong liền xoay người mở cửa đi vào trong. Nhưng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101396/chuong-29.html