"Nhưng anh yêu em!"
Một thoáng liền ngẩn người, đầu ngước lên nhìn chằm chằm Lăng Tĩnh Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô có nghe lầm không? Anh nói anh yêu cô ư??
"Anh vừa nói cái gì?"
Lăng Mạt Ân chỉ sợ mình nghe lầm nên hỏi ngược lại, tâm tình cô hơi căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời.
Nhìn vẻ mặt đang chờ đợi của cô càng khiến tâm tình anh tốt hơn. Môi mỏng không khỏi cong lên, anh đưa tay chầm chậm vuốt lấy tóc cô nhẹ giọng nói lại.
"Anh nói, anh yêu em"
Cô đã nghe anh nói ra rồi, là sự thật. Cô không hề nghe lầm, một niềm vui sướng lại lan tỏa ra trong lòng.
Cuối cùng thì anh cũng nói ra câu anh yêu em mà cô đã chờ đợi suốt từ bao nhiêu năm qua
"Anh... anh thật sự yêu em sao?"
Giọng nói run rẩy cất lên, đi theo là giọt nước mắt đang tràn ra ở khóe mi. Chưa bao giờ cô lại chính tai được nghe anh nói như thế, đến cả nằm mơ cũng rất là ít, cảm xúc hiện tại của cô nó rất kì lạ, khiến con người ta vui sướng đến độ cũng phải khóc.
"Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?"
Lăng Tĩnh Thiên nhướng chân mày nhìn cô, ngón tay ấm áp lau đi nước mắt cho cô.
"Anh nói thật, anh thật sự yêu em"
Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, càm tựa lên đỉnh đầu cô trầm thấp nói
"Lúc trước là do anh ngu ngốc, bị rào cản quan hệ che đi nên vẫn không thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101398/chuong-30.html