Chử Duy Nhất cứng đờ quay đầu lại quả nhiên gặp phải đồng nghiệp. 
Ngay vừa trên đường tới, cô vẫn còn hơi lo lắng, khiến người khác hiểu lầm sẽ không tốt. 
Vô cùng trước giờ. 
Chử Duy Nhất do do dự dự mà đề nghị:’’Để tôi xuống ở ven đường phía trước đi.’’ Để chứng tỏ mình trong sáng vô tư, giọng nói cô thân thiết, “Giao lộ phía rước anh cũng quay đầu lại tốt hơn.’’ 
Tống Khinh Dương giọng điệu thản nhiên, “Kỹ thuật quay đầu lại của tôi tốt, cô yên tâm. Đến bên cửa cao ốc công ty cô rồi xuống.’’ 
Chử Duy Nhất cắn răng, nói không ra lời. 
Khóe miệng Tống Khinh Dương lặng lẽ nâng lên, dư quang từ đầu lông mày xoắn xuýt của cô lướt qua. 
Chử Duy Nhất cũng nhận thấy được ánh mắt của anh, cô có chút chột dạ. 
Quả nhiên ứng với định luật Murphy*, cô lo lắng cái gì là cái đó đến. 
(*Định luật Murphy: có 4 nội dung chủ yếu. Trong đó có một nội dung là: Nếu như bạn lo lắng tình huống nào xảy ra, thế thì nó càng có khả năng xảy ra.) 
Đường Vi thấy Chử Duy Nhất xuống từ một chiếc xe tốt, cô trên đường đi nhanh, rốt cuộc thấy rõ chủ xe đúng là Tống Khinh Dương, cô ngây ngẩn cả người. “A,Tống - Tống - , hai người – “ 
Chử Duy Nhất ực một cái, “Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm, tớ ở trên đường vô tình gặp được Tống tiên sinh, sợ muộn nên phiền Tống tiên sinh.’’ “Tống tiên sinh, có phải hay không?’’ 
Tống Khinh Dương nhìn về phía Đường Vi gật đầu, “Xin chào, phóng viên Đường.’’ Anh cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/4071/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.