Tống Khinh Dương khẽ vỗ vỗ cô, “Chìa khóa đâu? Tôi đưa cô về nhà.’’ Thanh âm của anh ôn nhu như nước vậy, Chử Duy Nhất tựa như cuối cùng đã bắt được khối gỗ nổi.
“Tôi không muốn về nhà.’’ Chử Duy Nhất tựa ở đầu vai anh, cô nhắm mắt lại, “Chỉ có một mình tôi, tôi không muốn về nhà. Bà nội cũng không trở lại nữa, bà nội tôi không theo tôi nữa rồi.’’
“Được, vậy không về nhà.’’ Tống Khinh Dương để yên cô ở một chỗ trên xe.
“Chử Duy Nhất – “ Anh đang gọi tên cô.
“Cô biết tôi là ai không?’’
Chử Duy Nhất mơ hồ nói, “Anh là bạn học của tôi, Tống Khinh Dương ban mười tám.’’
“Biết là tốt rồi. Cũng không sợ gặp phải người xấu.’’ Tống Khinh Dương thay cô thắt chặc giây an toàn, lái xe về hướng chỗ ở của anh.
Khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh xuống xe đi mua một ít thuốc. Chử Duy Nhất còn đang nghiêng đầu ngủ yên ở đằng kia.
Đến dưới lầu nhà anh, anh nhẹ nhàng gọi Chử Duy Nhất, sốt đến mơ mơ hồ hồ. Anh tới gần cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sát vào gần như vậy, đau khổ trên mặt cô, làm cho tâm anh sợ hãi cả lên. Anh nghiêng thân, hôn mắt cô.
Nhà trọ này của Tống Khinh Dương, một tuần anh cũng sẽ tới ở hai ba ngày, cho nên vẫn cho mời người giúp quét dọn. Hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ở thiết kế theo phong cách nam tính.
Tống Khinh Dương thu xếp cô ở phòng ngủ chính, gấp một cái khăn lông giúp cô lau mặt.
Chử Duy Nhất mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/4070/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.