Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang chờ cô sao? 
Làm sao có thể? 
Chử Duy Nhất không thể tin được. 
“Cái nồi kia nóng, nhưng mà bỏ dầu rồi.’’ Chử Duy Nhất hời hợt nói. “Anh có muốn đi phòng khách ngồi một lát không?’’ 
“Không muốn.’’ Tống Khinh Dương trực tiếp cự tuyệt. 
Chử Duy Nhất mở lửa nhỏ lên, đầu hơi cúi thấp xuống, càng ngày càng thấp, “Anh ở đây quấy rầy em.’’ Ăn ngay nói thật, cô không dám quay đầu lại nhìn anh. 
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh. 
“Không nghĩ tới mị lực của anh lớn như vậy.’’Kèm theo những lời này anh xoay người rời khỏi phòng bếp. 
Lúc này Chử Duy Nhất mới có thể an tâm mà xào hết món. 
Bàn ăn sáu người bằng gỗ thật màu trắng, trải lót kính. Phía trên bàn cơm treo hai ngọn đèn treo, ánh sáng đèn ấm áp lòng người. Hai người ngồi đối diện mặt nhau. 
Anh vừa mới đổi lại một chiếc áo T-shirt thoải mái, màu tro cổ tròn, quần áo đơn giản mặc trên người anh, nhìn qua có mùi vị đặc biệt. Chử Duy Nhất cảm thấy nếu như Tống Khinh Dương làm người mẫu cũng không tệ, có chân hình cao dài, ngũ quan đẹp trai. 
Tống Khinh Dương gắp vài miếng nấm vào trong chén của cô, anh ho khan hai  tiếng, “Duy Nhất, em nhìn anh như vậy, anh cũng sẽ không ngại.’’ 
Chử Duy Nhất nghiêm mặt, “À, ăn cơm.’’ 
Món ăn tuy rằng cực kỳ thông thường, nhưng ăn ở trong miệng cũng quá mức là ngon. 
Chử Duy Nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912288/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.