“Mơ gì?’’ Chử Duy Nhất theo bản năng hỏi. 
Tống Khinh Dương  im lặng, con ngươi dần dần chìm xuống, hơi thở lộ ra vài phần nguy hiểm. Anh hít sâu một hơi, lồng ngực rung một cái, bỗng nhiên cười một cách giảo hoạt, “Em muốn nghe?’’ 
Đột nhiên Chử Duy Nhất có loại dự cảm xấu. Lớp mười, mười sáu mười bảy tuổi. Cô nghĩ đến những thay đổi kỳ lạ của Lý Mạo. “À, bỏ đi.’’ 
Tống Khinh Dương đứng dậy, hai người ngồi lên. Anh nói khẽ, “Chờ sau này nói cho em nghe.’’ 
Mặt Chử Duy Nhất nóng lên, “Lớp mười anh biết em lúc nào.’’ 
Tống Khinh Dương ngưng mắt nhìn cô, cười yếu ớt. 
“Lần phát biểu dưới quốc kỳ đó à?’’ 
Tống Khinh Dương lắc đầu. 
“Lần em tham gia cuộc thi viết văn đoạt giải kia?’’ 
“Không phải.’’ 
Chử Duy Nhất nghĩ không ra, “Cao trung em rất khiêm tốn, hình như chưa từng làm chuyện gì náo động cả.’’ 
Khóe miệng Tống Khinh Dương hàm chứa nụ cười, “Muốn biết à?’’ 
Chử Duy Nhất kích động mà gật đầu liên tục. 
“Chờ em đi công tác lần này về.’’ Anh nhìn đồng hồ, “Mười giờ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.’’ Sạch gọn lưu loát, hoàn toàn chẳng cho Chử Duy Nhất cơ hội. 
Anh về phòng, Chử Duy Nhất đi theo bên người anh, “Anh không thể như vậy được, nói ra phân nửa thôi.’’ 
Đến cửa phòng khách, Tống Khinh Dương dừng bước lại, thâm thúy liếc nhìn cô một cái, “Em muốn ngủ cùng một phòng với anh đấy sao?’’ 
Chử Duy Nhất hơi ngây ngẩn, lập tức mở miệng, “Ngủ ngon, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912289/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.