Dụ Minh Quang không kể về mối quan hệ kia giữa ông và bác sĩ Hà, chỉ nói qua loa rồi bảo An Lạc nhanh đi ngủ.
Ông đi ra ngoài liền thấy Hà Dư Hy đứng đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Dụ Minh Quang, ngày đó tính cách, ngoại hình đối lập, đứng với nhau đúng là không hợp..."
"Ừ..."
"Nhưng giờ nhìn em còn muốn già hơn cả anh rồi...thật sự vẫn không xứng để đứng với nhau ?"
"Nhìn em vẫn trẻ, vẫn đẹp"
Hà Dư Hy bật cười, Dụ Minh Quang cũng biết khen cô đẹp.
"Dư Hy à, em thật sự vẫn nên tìm người xứng với em thì hơn..."
"Tìm được rồi, người ta không chấp nhận em đó thôi"
Dụ Minh Quang bật cười :"Hỏi em cái này, vì cái gì em lại thích anh ?"
"ai biết anh có bỏ bùa em hay không ? Bao lâu rồi, em cũng chả quen ai khác nổi...em cũng khổ tâm lắm chứ bộ". Hà Dư Hy bĩu môi, vì cái gì cô chỉ nhìn được mỗi Dụ Minh Quang ?
Yêu một người khắc cốt ghi tâm, mãi cũng không thể yêu ai khác, đơn giản vì người khác không phải họ.
"Dụ Minh Quang, em không yêu cầu anh phải dồn hết tâm sức để yêu đương với em, em cũng không còn trẻ để thích hợp với chuyện hẹn hò chim chuột như bọn trẻ, em cần có mái ấm để trở về, một mái ấm bình yên khiến em hạnh phúc, mái ấm thuộc về riêng em"
Dụ Minh Quang không nói gì, ông vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
"em không rảnh đến nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857226/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.