Hà Dư Hy tâm trạng thoải mái ra khỏi phòng bệnh, khởi động gân cốt chút ít.
"Dư Hy ?!"
"Ồ...anh mới tới à ? Tiểu Lạc vẫn chưa ngủ đâu". Hà Dư Hy có chút giật mình, người đàn ông này rất ít khi gọi cô bằng tên.
"Ừ...đã ăn tối chưa ?"
"Làm sao ? Mời tôi ăn cùng ? "
Dụ Minh Quang cười :" Nếu có thể, dù sao thì...cô vất vả cả tháng nay rồi"
"Nếu anh tội nghiệp tôi thì để tôi về ngủ đã, ăn uống để sau đi, đi đây ".Hà Dư Hy hào sảng quay ngoắc đi, phấc phấc tay chào một cái.
Dụ Minh Quang dõi theo bóng lưng có chút gầy đi kia, sự vất vả của Hà Dư Hy, dù không tận mắt nhìn thấy hoàn toàn, nhưng nhìn tình trạng được cải thiện từng ngày của tiểu Lạc, ông cũng hình dung được.
An Lạc vẫn còn ngồi ngốc trên giường, nhìn thấy ba đi vào, cô nàng hào hứng.
"Ba, con hỏi cái này chút !!"
"gì đấy? Trễ như vậy rồi còn chưa ngủ"
"ba thấy cô Dư Hy thế nào ?"
"Cô ấy rất tốt"
"Đúng đúng, cô ấy còn rất giỏi, rất đẹp"
"con hỏi thế để làm gì ?"
"con nói ba nghe, cô Hà không thèm ba nữa đâu, cô ấy bảo sẽ tìm mấy cậu trẻ đó, cô ấy chê ba rồi "
"thì ta mừng cho cô ấy"
An Lạc lắc đầu mãnh liệt :" sao lại mừng ??? ba phải vô cùng tức giận, ghen ghét, tìm cách níu người lại chứ ??"
"vì sao ba phải làm thế ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857227/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.