"Người đàn ông củacô ta..." Thiệu Tình châm chọc cười cười, qua cửa sổ nhìn Phương Manh Manhđi ra, ánh mặt trời rơi trên người cô, vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy, cô là côngchúa nhỏ trong mắt mọi người, mà mình lại lưu lạc ngay cả rễ cây cũng khôngbằng, mình là cái gì, nữ tiện nhân, không thể cũng không xứng có được chàngtrai quang minh giống như Phùng Ki. Nhưng Phương Manh Manhđại khái đã quên, Phùng Ki từng là của cô, lúc này lại bị Phương Manh Manhtuyên thệ chủ quyền, Thiệu Tình cảm thấy, thực có chút châm chọc, hơn nữa, dùngthủ đoạn này uy hiếp, Phương Manh Manh thật khinh người quá đáng. Ánh mắt Thiệu Tình bìnhtĩnh dừng ở ngã tư nơi Manh Manh biến mất, đáy mắt ẩn chứa một tia ngoanđộc..."Chị, vì sao cứ gây hấn với Phương Manh Manh..." Từ phía saucây cột Thiệu Cương đi ra, ngồi đối diện Thiệu Tình, hỏi. Thiệu Tình thu hồi ánhmắt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn em trai, tức giận nói: "Em có chút tiền đồcho chị, đừng vừa nhìn thấy Phương Manh Manh liền ngay cả lập trường cũng đánhmất, chị là chị của em, hay muốn cô ta là chị của em, chỉ sợ cũng không cóchuyện đó." Sắc mặt Thiệu Cương biếnđổi: "Chị, chị nói gì vậy, em chỉ tùy tiện hỏi thôi mà." "Tùytiện hỏi?" Thiệu Tình hừ một tiếng: "Đừng cho là chị không biết trongbụng em suy tính gì, sớm để cho chị nghỉ ngơi, Phương Manh Manh, em không thểtrêu vào." Thiệu Tình quở trách vàicâu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của em trai đỏ lên, mới hạ giọng nói: "Em đừnggấp, kiên trì đợi trong liên đội của em, đường tắt chị biết nhiều, nhất địnhđem em điều về đoàn văn công, yên tâm." Vẻ mặt Thiệu Cương khôngchút nào vui sướng, hơn nữa, trong lòng giống như rơi vào giếng sâu không đáy,mặc dù anh được điều đến đoàn văn công, tương lai phục hồi như cũ, có thể đivào ngành công tác văn nghệ trên tỉnh, thì sao chứ? Với anh mà nói, phát triểntốt nhất, rốt cuộc vẫn là ‘tiểu dân chúng’ bình thường, khoảng cách với PhươngManh Manh vẫn xa như vậy, cách xa giống như tám đời cũng đuổi không kịp. Với anh, Phương Manh Manhtựa như ánh trăng sáng tỏ nhất trên bầu trời, treo cao trên không trung, vừangẩng đầu là có thể thấy, lại chỉ có thể nhìn lên, vĩnh viễn cũng không thểchạm đến. Ngày đó, thời điểm PhươngManh Manh cùng Vương sư trưởng ở bãi bắn bia, vừa vặn đến phiên anh gác, đangđứng ở ngay bên cạnh tường, ngày đó, Phương Manh Manh cơ hồ thành giấc mộng củaanh, tư thế đứng, vẻ mặt khi giơ súng lên ngắm bắn, tư thế oai hùng hiên ngang,xinh đẹp giống như hoa hồng nở rộ trên vách núi đen, kiều diễm xinh đẹp lại ẩnchứa nguy hiểm trí mạng, lại càng dụ hoặc. Thiệu Cương chưa có đốitượng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Manh Manh, trong lòng không thể buông xuống,anh biết, cô vĩnh viễn không có khả năng cùng anh, nhưng chính là không thểkhống chế bất kỳ lúc nào trong đầu cũng nảy lên ý niệm, giống như trúng độc. Thiệu Cương có chút rãrời cầm lấy túi hồ sơ trên bàn: "Đây là cái gì?" Bị Thiệu Tình taymắt lanh lẹ đoạt đi, cất vào trong túi xách: "Đồ của chị, tò mò cái gì, đithôi, hôm nay chị đãi em, đến nhà hàng Hoan Hỷ đi, ở ngay phố phíatrước..." Thiệu Cương bị Thiệu Tìnhtrực tiếp kéo đi ra ngoài, hai chị em vừa đến nhà hàng Hoan Hỷ, sắc mặt ThiệuTình liền thay đổi, nơi này thực rất cao cấp, năm ngoái cô bồi Tần thủ trưởngđến thành phố B dự họp, từng đến chỗ này ăn vài lần, trang hoàng không quá xahoa, khắp nơi lại mang theo tinh xảo, chủ yếu là món ăn ngon, cá bột nhún lẩu,gà ba da, hồ lô ti, bầu dục trộn hoa... Những món ăn Thiểm Tây được bưng lênđều tương đối ngon, cũng không biết chủ quán là ai, mọi người chưa từng thấymặt, bộ đội lại càng nhiều. Không cần biết là đến làmviệc hay hội họp, cũng sẽ đến đây, nhà hàng Hoan Hỷ không chỉ là tiệm cơm, nóitrắng ra chính là một tổ hợp đặt biệt, phục vụ mọi thứ, đối diện chính là khugiải trí, tắm rửa, dừng chân, cho nên có chút uy phong cũng không mới mẻ, đànông là thế, cho dù có địa vị gì, việc ăn uống, đam mê cũng không tránh khỏi cầncó nữ nhân phục vụ. Thiệu Tình cũng có lúcnghĩ, sở dĩ Phùng Ki chính trực như vậy, đó là bởi vì không có địa vị, nếu cóđịa vị, phỏng chừng cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại nghĩ đến, trong lòngbỗng nhiên có chút sụp đổ, với gia thế của Phùng Ki, anh hoàn toàn có tư cáchtiêu xài hoan phí, nhưng anh lại vẫn đang duy trì nguyên tắc cùng tiêu chuẩn,thật khó làm được, nhưng dạng đàn ông khó kiếm này lại cùng cô cắt đức quan hệ. Thiệu Tình nhiều lần nghĩtới, nếu năm đó mình không bị Phương Manh Manh gài bẫy, buông tha cơ hội lầnđó, mà tiếp tục ở lại bên người Phùng Ki, với tính cách của Phùng Ki, cô thựccó cơ hội gả cho anh, chỉ cần lúc ấy quan hệ của hai người bọn họ tiến thêm mộtbước, Phương Manh Manh muốn phá hư cũng không có khả năng. Câu dẫn đàn ông, ThiệuTình đã sớm luyện được vô cùng thuần thục, nhưng thủ đoạn này dùng trên ngườiPhùng Ki lại thất bại trở về, Thiệu Tình cũng không nản lòng, tối hôm đó cũngkhông đúng thời gian địa điểm, nếu có thời cơ thỏa đáng, cô không nghĩ Phùng Kisẽ đẩy mình ra, đàn ông là thế, người nào có thể chân chính có phụ nữ ngồitrong lòng mà vẫn không loạn, trừ phi có tật xấu. Cho nên, cho dù PhươngManh Manh dùng những ảnh chụp này uy hiếp cô, cô cũng không sợ, chống lưng chonhững người đó, cũng là những người mang chức vị quan trọng, cô cũng không tin,cô ta dám công khai ảnh chụp, chỉ cần cô ta không phát tán, thì uy hiếp đượccái gì, chỉ là con nhóc chơi đùa thôi, Thiệu Tình thực không để trong mắt. Chẳng qua, có đôi khi vậnkhí của Thiệu Tình xác thực hơi xấu, Manh Manh không uy hiếp đến cô, lại gặpTiêu Hoa, lúc trước Thiệu Tình sốt ruột muốn được điều đến bên người Phùng Ki,cái gì cũng có thể thử, khi tuyệt vọng, bèn cầu đến Tiêu Hoa, tiếng tăm củaTiêu Hoa rất thối, Thiệu Tình lúc ấy cũng không còn cách nào khác, không nghĩtới, gã đàn ông này to gan lớn mật, trong văn phòng liền... Hơn nữa gã này thật biếnthái, lúc ép buộc, thủ đoạn rất đa dạng, Thiệu Tình phải thỏa mãn hắn, thỏa mãndục vọng của hắn, cô thiếu chút nữa phải nằm viện, cũng may mà qua được, ngaythời điểm cô muốn quên chuyện này đi, vừa vào nhà hàng Hoan Hỷ liền nhìn thấyTiêu Hoa. Thiệu Tình không tự chủđược run run một chút, theo bản năng nắm chặt lấy tay em trai, bỗng nhiên nhớtới cái gì, túm Thiệu Cương kéo ra bên ngoài: "Đi, chúng ta đi nơikhác..." Còn chưa đến cửa lớn, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nóiláu cá: "Đây không phải là đồng chí Thiệu Tình sao, sao vậy, không nhận ratôi?" Thân thể Thiệu Tình cứnglại một chút, Thiệu Cương nghi hoặc nhìn cô: "Chị, hình như phía sau cóngười gọi chị?" Thiệu Tình âm thầm hít vào, bình thường cô không tiếp xúcnhiều loại người, nhưng với gã Tiêu Hoa này cơ bản có hiểu biết, nói trắng ra,Tiêu Hoa chính là súc sinh, tiểu nhân, giỏi nhất là mang thù, rất thích lấycông báo thù tư, lợi dụng trong nhà có bối cảnh, trong tay có quyền lực, nếu đắctội với gã, trừ phi về sau không hề lăn lộn trong bộ đội, bằng không, nhất địnhgã sẽ đối xử với ngươi rất ‘tử tế’. Hơn nữa, về sau ThiệuTình mới biết, Tiêu Hoa này không chỉ thích nữ, cũng thích nam, hơn nữa thíchnam sinh thanh tú xinh đẹp, rơi vào trong tay gã gần như phải lột một lớp da,cô thì không sao, nhưng Thiệu Cương... (biến thái khủng khiếp,ghê tởm quá, gã TH đó đi chết đi) Thiệu Tình đẩy ThiệuCương, nhỏ giọng nói: "Em về trước đi, lần sau chị lại đãi em ăncơm..." Nói xong, không giải thích gì, trực tiếp đẩy Thiệu Cương ra khỏicửa lớn nhà hàng Hoan Hỷ, xoay lại, đi qua hướng Tiêu Hoa: "Trưởng phòngTiêu, đã lâu không gặp." Ánh mắt Tiêu Hoa lướt mộtvòng khắp người cô: "Sao lại đã lâu không gặp, tôi nhớ rõ, mấy ngày trướcmới cùng đồng chí tiểu Thiệu gặp mặt mà?" Cô nàng Thiệu Tình này tưsắc rất bình thường, ít nhất trong đám phụ nữ Tiêu Hoa chơi đùa, không coi làxinh đẹp, chỉ có vẻ tao nhã, nhìn qua là loại con gái rất đứng đắn đàng hoàng,nhưng khi lên giường, khẩu vị nặng nhẹ đều làm được, Tiêu Hoa thực sự thích thútận xương tủy, hơn nữa, cô nàng này còn trở mặt vô tình hơn gã, chuyện làmxong, phủi mông một cái liền bỏ đi. Lần này đến thành phố Bhọp, Tiêu Hoa liền động tâm tư, hôm qua gã tới, gọi di động cho Thiệu Tình mấylần cũng không ai nhận, tùy tiện gọi tới doanh trại, lại sợ ảnh hưởng khôngtốt, đang khó chịu khổ sở, vừa khéo lại để gã gặp cô. Lúc Thiệu Tình chưa vào,gã đã nhìn thấy cô, vừa lúc gã từ trên ghế đi ra toilet, cách tấm vách thủytinh trong suốt liếc mắt một cái liền thấy Thiệu Tình và cậu thiếu niên đẹptrai bên cạnh cô. Tiêu Hoa có đôi khi cũngthích chơi đùa khác thường một chút, chơi với đàn ông, có đôi khi càng dũng cảmhơn với phụ nữ, hơn nữa lại xinh đẹp thanh tú như vậy, chẳng qua Thiệu Tìnhthật thông minh, nhanh chóng đem thiếu niên bên cạnh đuổi đi, đáy mắt Tiêu Hoalóe lóe, dù sao cũng không cần nóng nảy, liên quan tới cô nàng Thiệu Tình này,có thể khó tìm sao. Ánh mắt Tiêu Hoa quét rangoài cửa sổ: "Sao mới vài ngày không gặp, đã chuyển sang đối tượng nhỏ tuổirồi, sao không dẫn vào, giới thiệu cho tôi biết với!" Thiệu Tình miễn cưỡngcười cười: "Cậu nhóc đó chưa từng gặp mặt, không phải lọt vào mắt anh Tiêuchứ, hơn nữa, có em rồi, anh Tiêu còn muốn người khác sao!" Tiêu Hoa nở nụ cười, từtrong túi quần lấy ra cái chìa khóa nhét vào trong tay Thiệu Tình, cúi đầu, kềsát vào bên tai cô ái muội nói: "Anh ở đối diện, đây là chìa khóa, em quađó trước, chờ anh." Thiệu Tình cảm thấy, chìa khóa trong tay quả thựcgiống như cục than nóng phỏng tay, nếu có thể, cô thật muốn cả đời cách gã TiêuHoa này rất xa, nhưng ông trời lại không có mắt. (cáinày là chơi dao nên bị đứt tay đó, dùng cách thức thấp hèn thì gặp kẻ biếnthái…) Lúc Thiệu Tình trở lại kýtúc xá, đã là nửa đêm - mười hai giờ, nằm ở trên giường, tiếp cận trạng tháichết khiếp, vừa nghĩ đến Tiêu Hoa liền cảm thấy một trận ghê tởm, gã Tiêu Hoanày rất ác liệt, Thiệu Tình cảm thấy, tự mình muốn thoát khỏi gã có chút khókhăn, huống hồ, cuối cùng gã lại nhắc tới Thiệu Cương. Thiệu Tình không khỏi runlên, hôm nay gã nói với cô, có thể gã cũng sẽ được điều đến bên này, mình thìkhông sao, cùng lắm thì nhịn gã, nhưng Thiệu Cương... Không được, cô phải nghĩbiện pháp thoát thân. Thiệu Tình quay đầu nhìnmột góc túi hồ sơ lộ ra từ trong túi xách của cô, nghĩ đến Phương Manh Manh,nghĩ đến Phùng Ki... Ánh mắt Thiệu Tình thâm sâu, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý. Thúc đẩy Thiệu Tình tiếnhành chủ ý này còn có một nhân tố, chính là sư trưởng Vương Đại Bưu, lúc trướcthời điểm vừa mới tới, từ xa liếc mắt một cái, liền cảm thấy có chút quen mặt,khi chuẩn bị lễ Quốc khánh, sư trưởng tự mình hỏi một chút công tác văn nghệ,vừa nhìn gần, Thiệu Tình chợt nhớ tới, vị Vương sư trưởng này chính là vị quanquân ngày đó gặp gỡ ở cầu thang bên ngoài văn phòng Tiêu Hoa. Lúc ấy ánh mắt Vương ĐạiBưu sắc bén, bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, Thiệu Tình sẽ không ‘bịt tay trộmchuông’ cho rằng Vương Đại Bưu không nhớ rõ cô, từ đáy mắt ông nhìn chính mìnhkhông chút lưu tình nào, Thiệu Tình chỉ biết, ông biết rõ ràng mọi chuyện củacô, khó coi giống như ánh nắng chiếu vào kẻ bị người lấy hết quần áo, nam nhânduy nhất hiện tại cô còn có thể trông cậy vào, sợ là chỉ còn lại Phùng Ki, chonên, cô muốn bước vào chỗ chết mà hồi sinh...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]