Chương trước
Chương sau
An Thư cau mày nhìn sắc mặt tiều tụy của anh: "Anh chăm sóc tôi một ngày một đêm sao?”

"Không sao, anh có ngủ một chút."

Trên thực tế thì anh không hề chợp mắt, càng không có tâm tư đi rửa mặt, mãi đến khi cô tỉnh lại thì trái tim anh mới buông xuống.

"Ăn cơm đi, hiện tại sức khỏe em không thích hợp ăn đồ dầu mỡ nên chỉ có cháo trắng, chờ em khỏi sẽ mua đồ ngon cho em." Nguyễn Tuấn Kiệt đặt bát cháo vào tay cô: "Có tự ăn được không? Hay cần anh giúp?"

An Thư không nói tiếng nào, cũng không cử động.

Nguyễn Tuấn Kiệt hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Tôi đi gọi Nhật Hạ..."

An Thư vội vàng kéo anh lại: "Tôi không sao, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi..."

"Hiện tại em cần nhất là nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ lung tung."

"Ừ." An Thư gật gật sau đó vùi đầu ăn cháo, nhưng biểu tình trên mặt lại dường như không tập trung, hình như đang suy nghĩ viển vông cái gì đó.

Nguyễn Tuấn Kiệt đối tốt với cô như thế khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Không phải cô chưa từng phát hiện, thực tế thì ngay từ đầu thái độ của Nguyễn Tuấn Kiệt đối với cô vẫn luôn như vậy, chỉ là cô vẫn luôn xem nhẹ điều đó, thậm chí lâu dần còn thành thói quen.

Hết thảy những gì mà người đàn ông trước mặt này làm cho cô, chỉ đơn giản là đang trả ơn sao?

Dẫu cho anh có coi cô như bạn bè, thì giữa bạn bè có thể làm được đến mức độ này sao?

Nhưng hiện tại, những chuyện cần xử lí quá nhiều nên ý niệm này tạm thời cũng bị bỏ qua...

Sau khi cơm nước xong, An Thư cũng khôi phục lại một chút tinh thần.

Cô nhanh chóng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bắt đầu xử lý chính sự: "Nguyễn Tuấn Kiệt, di động của tôi có ở đây không?"

Nguyễn Tuấn Kiệt không vui nói: "Mới nãy vừa bảo em phải nghỉ ngơi cho khỏe."

An Thư chắp hai tay lại là bộ cầu xin: "Tôi ngủ lâu thế cũng nghỉ ngơi đủ rồi, vừa xong lại được ăn uống no đủ nữa, lúc này nhân huynh không cho ta làm chút chuyện, ta sẽ mọc mốc mất!"

Nguyễn Tuấn Kiệt thấy sắc mặt cô quả thật tốt lên nhiều, lại không chịu được ánh mắt cầu xin của cô nên cuối cùng vẫn đưa điện thoại đến.

Ngay sau đó, anh lấy nhiệt kế tới: "Đo nhiệt độ đã."

"A..." An Thư ngoan ngoãn há miệng ngậm nhiệt kế, sau đó mở các trang mạng bắt đầu đọc tin tức.

#Đoàn làm phim Đoạn Trường Ca trình diễn cung đấu, bò cạp mĩ nhân không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

#Ninh Tuyết bị thương, là vô tình hay cố ý mưu sát?

#Công ty giải trí SVC bày tỏ kiên quyết ngăn chặn hành vi cạnh tranh bất chính, bảo vệ tính mạng và an toàn cũng như quyền lợi của nghệ sĩ.

#Ninh Tuyết đã mời luật sư, An Thư bốc hơi khỏi thế gian, đến nay vẫn chưa thấy đáp trả lại.

Nguyễn Tuấn Kiệt liếc nhìn thấy những lời bình luận ác động trên điện thoại của cô, chân mày nhíu chặt lại: "Đừng xem."



An Thư ngồi xếp bằng, trong miệng vẫn ngậm nhiệt kế lầu ba lầu bầu nói: "Không sao, vui mà!"

"Ngậm chắc vào, đừng nói chuyện."

"Nha." Rõ ràng là anh dụ tôi nói chuyện...

Sau khi đo xong, Nguyễn Tuấn Kiệt liếc nhìn nhiệt kế: "37.1 độ!"

An Thư lập tức đắc ý nói: "Tôi đã bảo không sao rồi mà! Thật ra cơ thể tôi tốt cực! Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"

Nguyễn Tuấn Kiệt dọn xong bàn ăn thì ngồi ở chiếc ghế cạnh giường: "Tiếp theo em định làm thế nào?"

An Thư lập tức nhớ tới một chuyện: "Tôi còn đang định bàn với anh đây, anh có thể gửi chứng cứ đến di động của tôi không? Tôi gửi trước cho một người!"

"Trương Diệt?"

An Thư đã tập thành thói quen bị Nguyễn Tuấn Kiệt hạ thấp chỉ số thông minh trong nháy mắt nhưng vẫn không nhịn được khâm phục: "Không hổ là Boss đại nhân! Quá thông minh! Đúng là tôi định để cho Trương Diệt đen ăn đen, cầm những chứng cứ này tống tiền Ninh Tuyết!"

An Thư vừa mới hưng phấn nói xong, lập tức ho khan một tiếng, hơi bất an nhìn Nguyễn Tuấn Kiệt: "Tôi làm thế... có phải ác quá rồi không?"

Nguyễn Tuấn Kiệt không trả lời mà phân tích cho cô: "Điểm chính là, làm như thế không có bất cứ ích lợi nào cho em mà chỉ có lợi cho Trương Diệt."

An Thư gãi đầu: "Nói như vậy quả không sai nhưng mục đích của tôi là Ninh Tuyết, những thứ khác tôi không để ý lắm."

Nguyễn Tuấn Kiệt nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói: "Có thể để cho Trương Diệt có lợi? Vậy thì tại sao không để người có lợi là mình."

An Thư ngạc nhiên đến nỗi có thể rớt cả tròng mắt ra ngoài: "Cái này... như thế cũng được sao?"

"Vì sao lại không được?" Anh hỏi ngược lại, sau đó giải thích: "Căn cứ vào khả năng tài chính hiện tại của Ninh Tuyết, em có thể đòi cô ta 2 tỷ. Hiện tại cũng là thời cơ tốt nhất để em hủy hợp đồng với SVC, tiền này có thể dùng làm tiền bồi thường."

"..." Nghe Nguyễn Tuấn Kiệt phân tích xong, An Thư câm nín luôn.

Cô cùng lắm chỉ đi xúi giục người khác, nhưng Đại ma vương thì ngược lại, không chỉ không phỉ nhổ hành động của cô mà còn dạy cô cách xấu xa hơn...

Bất quá, chiêu này đúng là hoàn hào!

Chỉ là tự mình làm chuyện tống tiền người khác như này thì cứ thấy thế nào ấy.

An Thư cắn cắn môi, nhớ đến toàn bộ những chuyện phát sinh đêm đó, cười lạnh một tiếng, hừ, bọn họ đều có thể làm ra những chuyện như thế, tại sao cô lại không thể?

An Thư đưa ra quyết định rất nhanh: "Được, anh gửi cho tôi đi, để tôi gửi cho Ninh Tuyết!"

"Không cần phiền phức như thế, để tôi gửi giúp em, đảm bảo địa chỉ IP của em không một ai có thể tra ra được."

Nguyễn Tuấn Kiệt ngắm nhìn bộ dạng xoắn xuýt của cô, sau đó nói: "Đã nghĩ tới sau khi hủy hợp đồng thì đi công ty nào chưa?"

An Thư sờ cằm: "Cái này sao... vẫn còn đang suy nghĩ..."

Nguyễn Tuấn Kiệt giống như lơ đãng nói: "Chờ sau khi em được tẩy trắng thì nhân khí của em có thể so với một nghệ sĩ hạng hai, đến lúc đó sẽ được công ty tầm tầm săn đón."



An Thư than thở: "Thật ra thì cũng phiền lắm, công ty nhỏ thì áp lực cạnh tranh nhỏ nhưng không tiến được xa, công ty lớn thì không có ô dù thì sao mà vào được? Tuy bây giờ nhìn tôi có vẻ hot vậy thôi, nhưng đều là do dựa vào scandal mà thành, ngay cả một tác phẩm đánh dấu sự nghiệp cũng không có... Ai da, Boss đại nhân có cao kiến gì chăng?"

Đối với những quyết định quan trọng, An Thư đã bắt đầu theo bản năng mà hỏi ý kiến Nguyễn Tuấn Kiệt

Nguyễn Tuấn Kiệt rót cho cô ly nước, sau đó trả lời: "Từ góc độ một người làm ăn như tôi, thì em là một khoản đầu tư cực kì có tiềm lực phát triển, thế nên tất nhiên tôi hy vọng em đầu quân cho The Star. Công ty của Nhất Phàm"

An Theu nghe vậy trợn to hai mắt, thật lâu sau mới hoàn hồn: "Ách, ý của Boss đại nhân là ngài đích thân đào tôi về The Star sao? Được như vậy quả là vinh hạnh"

Nguyễn Tuấn Kiệt cười khẽ: "Nói như thế cũng không sai, quả thật tôi rất muốn đào em. Thế nào?"

Má ơi! Cái giọng này quá phạm quy rồi!

An Thư nuốt nước miếng, cố gắng ổn định trái tim đang mềm nhũn ra, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Nói thật ra thì, nếu lần này thuận lợi rời khỏi SVC thì công ty tôi muốn đầu quân nhất chính là The Star. The Star của hiện tại đã sớm vượt qua SVC, trở thành công ty giải trí tốt nhất, khả năng thăng tiến cũng là tốt nhất. Dù gì cũng được ông chủ cũng như phu nhân tương lai là Nhật Hạ mời rồi mà. Có anh nữa"

Nguyễn Tuấn Kiệt hài lòng gật đầu sau đó đưa tay về phía cô: "Như vậy thì… hợp tác vui vẻ."

"Hả?" An Thư đưa tay ra theo bản năng: "Hợp... hợp tác vui vẻ..."

“Coi như tôi thay Nhất Phàn đi”

Ớ... Tình huống gì đây, thế này là cô đã đạt được hợp đồng với The Star?

Ngay cả đào nhân tài Đại ma vương cũng có thể đạt hiệu suất cao như vậy sao...

“Ách, chúng ta như vậy là đạt thành hợp tác rồi à?" An Thư vẫn có chút mơ hồ.

"Tôi coi trọng em, em cũng muốn về The Star, hai ta lưỡng tình tương duyệt, có vấn đề gì sao?" Nguyễn Tuấn Kiệt hỏi ngược lại.

"..." Lưỡng tình tương duyệt, dùng từ này...

(*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên có ý mới nhau)

An Thư tự nhận ra là cô hố ai thì hố nhưng chẳng thể nào hố được Nguyễn Tuấn Kiệt, cho nên vẫn cực kì cẩn thận hỏi: "Anh không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao? Tôi cảm thấy khả năng gây chuyện của tôi không nhỏ đâu, nhỡ đâu về sau lại gây thêm phiền toái cho anh..."

"Nếu em có thể tự mình xử lý tốt tất cả thì còn cần công ty làm gì? Đây chính là ý nghĩa tồn tại của tôi."

"Oh..." An Thư sờ sờ mũi. Mặc dù bình thường Đại ma vương tuy ít nói, nhưng một khi đã nói thì tuyệt đối đều là phun châu nhả ngọc, cô nói không lại anh.

An Thư do dự một hồi, cô ở SVC nhiều lần bị oan uổng, lúc này muốn hủy hợp đồng cũng là điều thường tình, sẽ không có bất cứ lời ra tiếng vào nào. Hơn nữa, cô có được chứng cứ trong tay, chuyện tẩy trắng cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên chắc là sẽ không gây phiền toái gì cho Nguyễn Tuấn Kiệt thêm nữa.

Nghĩ như vậy cô mới an tâm.

"Boss đại nhân, vì báo đáp ơn tri ngộ* của anh, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho Phàm ca, thì anh cũng được hưởng mà, sẽ không để anh thất vọng!" An Thư lập tức chứng minh cho ông chủ thấy sự tận tâm của mình.

Ít nhất là cô khá tự tin với thực lực hiện tại của mình!

An Thư xem xong danh sách cuộc gọi, lại nhìn tới danh sách tin nhắn, lúc nhìn thấy một tin trong đó lập tức sửng sốt.

[Honey, tôi quả thật đã đánh giá thấp sự can đảm của em rồi.] Người gửi: DK.

Đang yên đang lành gửi cho cô một câu như này là có ý gì? Cô đã làm cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.