“Được rồi." Để tránh mất khống chế, Nguyễn Tuấn Kiệt buộc phải bảo cô dừng lại.
"Oh" An Thư cũng chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục quay sang nghiên cứu khẩu súng, sau đó không dám chắc mà hỏi lại anh: "Khẩu súng này… anh cho tôi thật à?"
Nguyễn Tuấn Kiệt gật đầu: "Coi như đó là quà sinh nhật của em."
Món quà này cũng thật đặc biệt nha…
An Thư nâng niu khẩu súng: "Cám ơn! Tôi rất thích!"
Độ an toàn của khẩu súng này quả thực rất cao, lại cộng thêm vẻ bề ngoài bình thường, trừ phi tháo rời nó ra còn không sẽ không biết nó là loại gì.
An Thư ngắm nghía thêm một lúc lâu, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên, muốn khóc: "Nguyễn Tuấn Kiệt, cảm ơn anh. Lâu lắm rồi mới…"
Tim Nguyễn Tuấn Kiệt nhói đau, đang định mở miệng an ủi thì An Thư bổ sung thêm một câu: “À không có gì đâu”
"Đã muộn thế này anh chắc đói rồi phải không, để tôi xuống làm bữa khuya cho anh nhé?"
Sau khi An Thư vui vẻ chạy xuống nhà, Nguyễn Tuấn Kiệt nhớ lại khẩu súng của cô.
Đúng như dự đoán, chắc chắn mã số của khẩu súng này đã bị xoá sạch.
Nhưng phạm vi về thân phận của đối phương cũng được thu hẹp lại.
Mười phút sau, An Thư bê một bát thức ăn nóng hôi hổi vào phòng.
"Nguyễn Tuấn Kiệt, ăn sủi cảo có được không? Tôi thấy sủi cảo ở trong tủ lạnh, thế nên luộc lại cho anh rồi này!"
"Để đó đi."
"Ok!"
“Em nghỉ ngơi một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-tren-bau-troi-dem/2837136/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.