Ninh Tuyết đang vui vẻ khi đọc được những bài viết nói xấu trên mạng.
“Cạch” tiếng cửa mở ra
Ninh Tuyết nhìn người đi vào, khuôn mặt đnag vui vẻ trở nên tức giận nhíu mày khó chịu:
“Hai người tới đây làm gì?”
Người đi vào không ai khác là bố mẹ ruột của Ninh Tuyết - ông bà Đường.
Ông Đường nhìn Ninh Tuyết thật kĩ: “Ba má đọc tin trên báo thấy là con bị thương nên lên đây thăm con. Con thấy trong người sao rồi, khỏe chưa con?”
Bà Đường đi đến nắm lấy tay cô, nâng niu: “Đúng rồi đó nghe tin ba má lên thăm con liền à. Mà ba má không biết mua cái gì hết. Có ít trái cây dưới quê ba má đem lên cho con nè”
Ninh Tuyết khó chịu rút tay mình ra khỏi bà: “Thăm tôi? Tôi như này là do An Thư người mà mấy người luôn biết ơn ban cho đấy.”
Bà thấy hành động đó của Ninh Tuyết, mặt sượng trân: “Ninh Tuyết à chắc là con hiểu lầm An Thư rồi đó với lại con là con gái của má mà”.
Nhắc đến điều mà Ninh Tuyết không báo giờ muốn khiến cô tức giận, nói lớn: “Đủ rồi, ai mà là con của mấy người. Tôi nói cho hai người biết khó khăn lắm tôi mới có được vị trí tiểu thư của Phạm gia này. Đừng có ở đây nhận người thân. Nếu người ta thấy thì mặt mặt cở nào nữa”
Ông không ngờ chính đứa con gái chảy dòng máu của mình nói ra những lời đó: “Ý mày là sao. Tao với bà này là ba mẹ mày đó làm mất mặt mày hả?”
Bà Đường đứng lên kéo tay ông lại, vuốt vai ông cho bớt giận: “Thôi mà ông”
Ninh Tuyết hất mặt về phía hai người: “Không mất mặt thì là cái gì. Hai người như các người ở dưới vùng quê đó tránh xa tôi ra càng tốt”.
“Bà nghe nó nói chưa. Nó đâu cần. Đi về!” Ông Đường tức giận kéo bà về.
Bà nói kéo ông ở lại: “ Thôi mà ông cho tôi thăm con mà”.
“Khoan. Hai người đem bỏ trái cây về đi đừng làm dơ bẩn chỗ tôi”. Mặt Ninh Tuyết ghét bỏ nói.
“Bà nghe chưa. Về!!!”
Ông tức giận kéo bà đi, dù cho bà có vấn xin cũng không.
Tối đến tại bệnh viện nhân dân số một thành phố.
Ninh Tuyết thoải mái nằm trên giường bệnh, một tay bưng rượu vang đỏ, một tay lướt weibo nhìn những bình luận chửi mắng An Yhuw cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thái Tình đứng một bên bóp chân, một bên nịnh nọt nói: "Chị Ninh Tuyết, chân của chị thật là đẹp, vừa dài lại vừa thẳng!"
Thật ra cũng chỉ nhỉnh hơn chút so với người bình thường thôi, chi phí chăm sóc chỉnh sửa hàng năm lên tới cả triệu thì có thể không đẹp hơn người khác sao?
Ninh Tuyết cũng rất thích được nịnh nọt như vậy, đắc ý nói: "Đây là trời sinh."
Minh Trang đứng một bên không biết tại sao vẫn luôn có cảm giác bất an, lo lắng hỏi: "Ninh Tuyết, An Thư biến mất lâu như thế liệu có phải đang suy tính cách nào đó để hãm hại chúng ta không?"
Ninh Tuyết nghe vậy thì khinh thường cười nhạo một tiếng: "Chị cũng đánh giá cô ta cao quá rồi, cho dù cô ta có lên giường với cả trăm người thì truyện này cũng không thể cứu vãn được!"
"Đúng vậy, trong giới giải trí thì loại scandal này chính là vết nhơ nghiêm trọng của nghệ sĩ, rồi cô ta sẽ chẳng khác gì Thanh Thanh, muốn tẩy trắng, hừ, nằm mơ!"
Minh Trang thoáng an tâm: "Đúng rồi, chị vừa mới cho người gửi tối hậu thư cho An Thư, yêu cầu 8 giờ sáng ngày mai bắt buộc phải tới công ty nếu không sẽ lập tức ra lệnh phong sát cô ta, chị không tin ngày mai cô ta không xuất hiện!"
"Nhớ sắp xếp nhiều kí giả chào đón cô ta một chút!" Ninh Tuyết cười to.
Đang trả lời những bình luận quan tâm hỏi thăm sức khỏe của fan, trên màn hình đột nhiên hiện ra thông báo nhắc nhở có email mới.
Đã trễ thế này ai lại gửi email cho cô? Hơn nữa còn gửi vào địa chỉ email cá nhân...
Ninh Tuyết cũng không để ý nhiều, tiện tay mở ra nhìn một cái, lập tức chết sững tại chỗ, ly rượu vang đỏ trong tay cũng rơi xuống đổ hết lên người.
"Sao vậy Ninh Tuyết?" Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ninh Tuyết, Minh Trang lo sợ hỏi.
"Tự xem đi!" Ninh Tuyết run tay, giận dữ ném di động vào đầu Thái Tình: "Rốt cuộc cô đã làm việc thế nào mà lưu lại sơ hở lớn như vậy? Tại sao lại gửi mail ở nhà của tôi? Chẳng phải tôi đã dặn cô mấy trăm lần là cô phải dùng tài khoản nặc danh để gửi tiền sao?" Thái Tình bị đập cho choáng váng hồi lâu mới hoàn hồn lại, cô ta ôm trán nhìn email trong di động xong cũng ngây người, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Chị Ninh Tuyết, cái này không thể trách em, em thực sự đã dùng tài khoản nặc danh! Còn email... lúc em gửi email chị cũng có mặt mà, lúc ấy chị cũng không nói gì!"
Ninh Tuyết đập nát ly rượu: "Tôi không nói chả lẽ cô không nghĩ ra sao? Cái gì cũng cần tôi phải chỉ đạo thì cô có tác dụng gì?"
Minh Trang nhìn email xong thì biểu tình cũng cứng lại: "Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra!... Người gửi email này là ai? Chẳng lẽ là Trương Diệt?"
Khuôn mặt Ninh Tuyết âm trầm: "Không thể nào, Trương Diệt chỉ là một tên lưu manh vô lại, cấp 2 còn chưa học xong thì sao biết được địa chỉ IP với tài khoản nặc danh là gì?"
"Vậy... chuyện này quá kì lạ... Chuyện này trừ chúng ta ra chỉ có Trương Diệt biết, chắc chắn là do hắn đã làm lộ chuyện! Chẳng lẽ... hắn ta còn có đồng mưu? Nhưng Trương Diệt đã trốn mất dạng rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?" Minh Trang nóng nảy nói.
Ninh Tuyết phát điên đi qua đi lại trong phòng bệnh: "Nói nhiều như thế có ích lợi gì? Quan trọng là bây giờ phải giải quyết chuyện này thế nào!"
Minh Trang bình tĩnh lại an ủi: "Ninh Tuyết bình tĩnh một chút, email kia yêu cầu chúng ta trong 24h phải gửi 2 tỷ vào tài khoản kia, đây rõ ràng mà vì tiền mà tới! Đưa tiền là được rồi! Chỉ cần có thể giải quyết bằng tiền thì đây cũng không phải chuyện gì lớn!"
Ninh Tuyết cáu gắt nói: "2 TỶ! Chỉ trong thời gian một ngày thì tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mặc dù cô ta kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu còn nhiều hơn, quần áo đồ trang điểm, rồi tiền để đi lấy lòng mấy người của Phạm gia... có việc nào không cần tiêu tiền sao?
"Đi gom khắp nơi đi... hẳn là miễn cưỡng đủ!" Minh Trang trầm ngâm, trong đầu nghĩ đối phương cũng thật biết cách ra giá, vừa vặn là mức chi trả lớn nhất trong khả năng chịu đựng của bọn họ.
Lúc này, đột nhiên Ninh Tuyết nghĩ ra cái gì: "Nếu đối phương có thể tra ra thông tin của chúng ta, vậy tại sao chúng ta không thể?"
Minh Trang lắc đầu: "Tài khoản nặc danh có thể dễ dàng tra được như vậy sao? Đây chính là đột nhập vào hệ thống ngân hàng! Chúng ta có đốt tiền thuê bậc thầy hacker về cũng không nhất định có thể tra ra trong một chốc một lát được! Hơn nữa... tìm được thì thế nào? Đối phương nắm đằng chuôi trong tay rồi, bất kể như thế nào... khoản tiền này vẫn phải cũng cho họ!"
"Chết tiệt..." Ninh Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Thái Tình đang trốn trong góc: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Nếu không phải bởi vì Ninh Tuyết nắm được điểm yếu của Thái Tình nên mới tương đối yên tâm khi dùng cô ta chứ nếu không đã đuổi cổ từ sớm rồi.
Thái Tình muốn phản bác nhưng lại không dám mở miệng, cô ta chẳng có lỗi gì cả được không...
Ninh Tuyết cố gắng trấn tĩnh lại rồi thúc giục: "Chị Trang, bây giờ chị giúp tôi đi xoay tiền! Nhanh! Còn nữa... đi thuê thêm mấy nhóm thủy quân, làm sao mà trong vòng một tuần phải ép An Thư rời khỏi giới giải trí, vĩnh viễn không trở được mình!"
"Ninh Tuyết, dù sao chúng ta cũng có lời khai của Trương Diệt, em xem... chúng ta có thể tiện tay đưa cô ta vào tù luôn không?" Minh Trang thử thăm dò.
"Không được, không đến mức cho cô ta ngồi tù, không có khả năng đó. Chị nhớ cho kĩ, tốt nhất đừng để cho cô ta hủy hợp đồng, phải khiến cô ta ở lại trả nợ cho công ty cả đời. Nếu không nhỡ đâu ép cô ta chạy về thì tôi sẽ không khống chế được cục diện đâu... Còn nữa, đề phòng ngày mai có gì bất trắc, tôi sẽ sắp xếp cho chị một luật sư giỏi!" Ninh Tuyết vắt óc dặn dò từng cái một, chắc chắc không sót cái gì nữa mới an tâm.
Mọi chuyện vốn đang vô cùng thuận lợi, không ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố lớn như vậy, nhưng mà Mình Trang nói không sai: chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải vấn đề. Những chuyện tiếp theo, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào!
...
Ngày hôm sau…
An Thư thuận lợi lấy được 2 tỷ, 8h sáng cô cùng với luật sư do Nguyễn Tuấn Kiệt sắp xếp đi tới công ty giải trí SVC.
Lúc này chính là thời điểm đông đúc, mọi người nhìn thấy An Thư thì đều kinh ngạc đến ngây người, ngay sau đó lập tức điên cuồng truyền tin cho nhau, chụp ảnh quay clip đưa lên trên mạng: #Tưởng đã bốc hơi khỏi nhân gian - An Thư đã xuất hiện!
"Trời ạ! An Thư kìa! Thật sự là cô ta! Thế mà cô ta còn dám xuất hiện?"
"Đúng vậy! Gan thật lớn! Nếu tôi là cô ta thì đã trực tiếp bỏ trốn rồi, còn về làm gì?"
"Đúng thế, sau chuyện này chắc chắn cô ta không còn cách nào lăn lộn trong giới giải trí nữa rồi, không chừng còn bị ngồi tù, thà trốn luôn cho rồi!"
"Các cô có thấy người đàn ông đi theo cô ta không? Vừa nhìn đã biết là tinh anh*! Lai lịch thế nào nhỉ?"
(*Tinh anh: nhân tài xuất chúng.)
"Nhìn không giống tình nhân, chẳng lẽ là trợ lí?"
"Không thể nào! Đã thảm hại đến thế sao có thể mời được trợ lí?"
"Lỡ đâu là vị kim chủ sau lưng của cô ta?"
"Ha hả, tôi muốn nhìn xem vị kim chủ nào có bản lãnh giải quyết chuyện lớn như này?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]