🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoảng hơn ba giờ chiều Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng đã xuất phát đến sân bay thành phố A, tuy là nói thế nhưng thời gian bay đến đó ít nhất cũng phải mất gần một tiếng đi xe.

Trang phục Tịch Ngưng mang theo không ít, một vali là để đồ mặc hằng ngày, còn một vali là chuẩn bị trang phục để mặc khi đến hoạt động giao lưu ở dinh thự ấy, cất công chuẩn bị nhiều như vậy lại chẳng hữu dụng vào phút cuối.

Tịch Ngưng có nhận được tin nhắn của Tịch Khương, anh ấy báo cáo rằng bản thân đã ăn uống và uống thuốc đầy đủ, hiện tại đang chơi vài trò chơi hoạt động ngoài trời.

Khi nhận được tin nhắn, Tịch Ngưng vẫn còn ngủ say, cho nên khoảng tầm vài tiếng sau mới rep lại, khung trò chuyện sau đó vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ là Tịch Khương đang bận không tiện trả lời.

Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm ngồi ở phòng chờ vip ở sân bay tầm hơn mười phút, khi nghe tiếng thông báo chuyến bay họ không nhanh không chậm tiến đến lối vào khoang máy bay.

Chuyến bay sau đó rất nhanh đã cất cánh, cả quãng đường đi ánh mắt Thương Mộ Nghiêm thỉnh thoảng liếc qua nhìn sắc mặt cô.

Tịch Ngưng vẫn luôn yên tĩnh nhắm mắt lại, không phát hiện ánh mắt của người đàn ông bên cạnh.

Gần đến tối Tịch Ngưng thức giấc do đói bụng, gương mặt cô vẫn còn mơ màng ngáy ngủ, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô sau đó ngẩng đầu nhìn anh, Thương Mộ Nghiêm cũng chăm chú nhìn chằm chằm cô, trên tay anh vẫn còn tài liệu vẫn đang đọc nửa chừng.

Cô chớp mắt, khó hiểu hỏi :"Làm sao vậy?"

Khi âm thanh vang lên, giọng nói mềm mại như sợi lông vũ nhẹ nhàng chạm vào tim anh, nhất thời tâm tư Thương Mộ Nghiêm như muốn mềm nhũn ra.

Dù tâm đã sớm mềm ra nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn không đổi, khi nói chuyện với cô, giọng nói trầm thấp lại càng trở nên dịu dàng :"Có đói không?"

Tịch Ngưng ngồi thẳng người dậy, cô lấy gối từ trên cổ mình xuống, dùng bàn tay xoa xoa cần cổ hơi ê ẩm của mình, cô khẽ gật đầu :"Có chút, anh không thấy đói sao?"

Đột nhiên được Tịch Ngưng quan tâm, anh cười khẽ, bắt đầu tính toán rồi thăm dò :"Ừ, tôi có. Vậy tôi gọi mấy món ăn nhẹ? Khi xuống máy bay tôi dẫn em đi ăn thêm"

Cô gật đầu :"Được."

Thời gian máy bay đáp xuống Thành Châu là đã gần mười giờ khuya, bên ngoài gió đêm cực kì lạnh lẽo, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là đã có thể khiến toàn thân những người ở ngoài trời đều run lên.

Trong khoang máy bay có thể coi là ấm áp, ra ngoài nhiệt độ thay đổi một cách đột ngột làm Tịch Ngưng có chút không kịp thích ứng, cẳng chân trái cô cảm nhận cơn lạnh này, có chút nhứt nhói không lời báo trước.

Tịch Ngưng ấn nút, kéo tay cầm rồi xách hành lí, khẽ thở ra một hơi, trước mặt xuất hiện làn sương mỏng rồi từ từ tan biến.

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô một lúc, cảm nhận được cô hơi run lên vì lạnh

không nói lời nào dứt khoát tháo chiếc khăn choàng cổ màu xám xuống từ trên cổ mình, nâng lên rồi tự nhiên choàng qua cổ cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng điều chỉnh khăn choàng cổ đó

Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh.

Thương Mộ Nghiêm không nhìn cô :"Tháng bảy ở Thành Châu không giống ở Giang Lâm, giữ ấm kỹ một chút."

Trên khăn choàng cổ vẫn còn hơi ấm của Thương Mộ Nghiêm, và cả, mùi hương quen thuộc từ trên người anh.

Một cảm giác an tâm đến lạ thường.



Việc anh có khăn choàng cổ là vì anh đã quá quen thuộc với thời tiết ở đây, cũng biết là cô sẽ không chuẩn bị trước những thứ như thế này.

Thương Mộ Nghiêm một tay xách chiếc vali thứ hai của cô, tay còn lại vươn tới nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.

Lòng bàn tay cô rất lạnh, lại một lần nữa cảm nhận sự ấm áp từ da thịt anh truyền tới.

Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh, ánh mắt có chút mông lung phức tạp, sau đó khế cụp mắt xuống, chôn nữa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ.

Thương Mộ Nghiêm nắm tay dẫn Tịch Ngưng đến ven đường, ngay chiếc xe đắc đỏ màu đen đang đậu ở đó.

Cô vừa nhìn đã biết đó là xe của anh.

Người trên chiếc xe như đã được nhận thông báo, khi thấy họ đến gần cửa xe từ từ được mở ra, người bước xuống là một người đàn ông trung niên, cung kính mà chào hỏi anh.

Chú Lưu nhìn anh rồi gật đầu :"Ông chủ"

Thương Mộ Nghiêm không nói gì chỉ đưa hành lý cho chú Lưu, chú ấy vội vàng nhận lấy, có chút kinh ngạc mà nhìn chiếc vali màu trắng trong tay.

Chú Lưu kinh ngạc thì không có gì kì lạ, người đưa anh đến sân bay là chú ấy, khi đó Thương Mộ Nghiêm không hề đem bất kì hành lí nào, bởi chú ấy biết ở Thành Phố A anh có sở hữu một căn biệt thự ngay tại trung tâm thành phố, nhưng mà.tại sau trở về lại có một chiếc hành lý thế này?

Thậm chí màu sắc của nó còn có chút không phù hợp với tính cách của anh?

Ánh mắt chú ấy cẩn thận nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông chủ, cô gái này chú ấy đã từng thấy qua, ấn tượng đầu tiên cũng nhớ rất rõ ràng.

Tịch Ngưng cảm nhận ánh mắt của chú Lưu, cô cười nhẹ gật đầu xem như là chào hỏi.

Chú Lưu cũng cười ôn hoà với cô

Đây là người phụ nữ không rõ lai lịch nhưng lại là người đầu tiên được ông chủ nhà họ đích thân mời về dinh thự, còn là người mà ông chủ đã chờ đợi từ sáng cho đến đêm muộn.

Thời điểm đó người làm trong dinh thự bàn tán rất sôi nổi, nhưng lại không có lời nào truyền tới tai của Thương Mộ Nghiêm.

Bởi họ biết, ông chủ của họ không thích ai bàn tán chuyện của mình.

Khi đó chú Lưu đã ngấm ngầm thừa nhận, đây có thể là người mà ông chủ mình coi trọng.

lúc này bên tai chú Lưu truyền tới tiếng động, mới giật mình trở nên tỉnh táo lại, chú ấy thấy ông chủ nhà mình tính tình vốn trầm tĩnh không gần nữ sắc, thế mà lại nắm tay một người phụ nữ, còn chủ động mở cửa xe để cô tiểu thư đó ngồi vào.

Sống lưng chú Lưu truyền tới một trận tê dại, cách một lớp áo giữ nhiệt ấm áp vẫn có thể cảm nhận hơi lạnh từ trong truyền ra ngoài, da đầu càng lúc càng căng chặt.

Ông ấy lắc đầu ném mấy câu hỏi đó ra sau đầu, sau đó đem hai chiếc vali đó ra sau cốp xe, cẩn thận để vào rồi đóng nắp đuôi xe lại.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động và lái ra ngoài đường lộ lớn, hoà vào dòng xe cộ ở đây.

Thành Châu là thành phố cực kì lớn và phát triển, có không ít tập đoàn đã vươn ra tới nước ngoài và phát triển rất lớn mạnh tại đó, trong đó đương nhiên sẽ có tập đoàn Thương Thị, người đứng đầu lãnh đạo là Thương Mộ Nghiêm.

Nhiệt độ bên trong xe rất ấm áp, cô ngồi một lát thì đã thấy cơ thể mình ấm đi không ít, lúc này cô mới tò mò mà nhìn Thành Phố Thành Châu về đêm.

Dù có nhìn bao nhiêu lần cô vẫn không khỏi cảm thán, nơi này thật sự rất đẹp, những toà cao ốc và những ngôi nhà cao tầng vẫn sáng bưng đèn, trong thời điểm mà mọi người đều đang nghỉ ngơi và màn đêm đang ngụ trị, thì ở thành phố đang phát triển này, mọi người đều đang dốc hết sức làm việc.



Người đàn ông bên cạnh bất ngờ lên tiếng, giọng nói nam tính trầm ổn vang lên :"Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

Tịch Ngưng quay đầu nhìn anh, khẽ lắc đầu :"Cũng khuya lắm rồi, lúc nãy tôi cũng có ăn một ít rồi, không cần ăn gì thêm đâu.

Thương Mộ Nghiêm không hài lòng khẽ nhíu mày :"Không muốn đến nhà hàng ăn sao?"

Tịch Ngưng nhìn anh rồi gật nhẹ đầu.

Một vài giây sau, Thương Mộ Nghiêm bình thản nói :"Thế thì tôi sẽ cho người làm đồ ăn khuya cho em" Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng lườm cô, hằng giọng uy nghiêm nói :"Cả ngày hôm nay em chỉ ăn bữa cơm sáng, ở phòng chờ sân bay cũng không muốn ăn cái gì, lên máy bay cũng chỉ ăn một vài miếng, tối lại không ăn đầy đủ. Em định để cơ thể mình đói tới mức mang bệnh trong người sao?"

Tịch Ngưng :".."

Giọng điệu Thương Mộ Nghiêm trở nên sắc bén, có phần hung hăng doạ người và gắt gỏng, ánh sắt tràn ra tia sát khí nguy hiểm hệt như muốn vạch trần thói quen xấu của cô.

Trong khoang xe yên tĩnh đến lạ thường, cô có cảm giác giống như mình bị giáo viên la mắng vậy, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Hơi thở Thương Mộ Nghiêm làm nhiệt độ trong xe giảm xuống đột ngột, sau gáy Chú Lưu truyền tới cơn ớn lạnh rùng mình, bầu không khí trong xe cũng không biết sao lại trở nên đè nén mà ngột ngạt thế này.

Đây là lần đầu tiên chú Lưu thấy Thương Mộ Nghiêm nói một câu dài đến như vậy, lại còn là lời quan tâm đối với một người phụ nữ.

Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt vô tội có chút đáng thương.

Cô cúi thấp đầu, trong mắt có tia bất mãn với anh, lí nhí trả lời :"Tôi không có khẩu vị nên mới không muốn ăn

Anh nhìn chằm chằm cô.

Người đàn ông lúc này như nhận ra lời nói của mình vừa rồi có chút lạnh lùng, anh lại quên mất điều chỉnh ngữ điệu trong lời nói mà dùng giọng điệu như ở công ty mà lớn tiếng với cô.

Thương Mộ Nghiêm rũ mắt, sau đó nghiêng người qua chỗ cô, ngón tay anh chạm vào gò má non nớt của cô, giọng nói đã hạ xuống rất nhiều, dịu dàng mà dỗ dành :"Cả ngày hôm nay em không ăn gì nhiều, trở về tôi làm đồ cho em một chút món được không?"

Tính cách Tịch Ngưng giống như những đứa trẻ con, khi chúng ta nói chuyện quá lớn tiếng và tỏ ra áp đặt thì những đứa trẻ đều có khuynh hướng làm ngược lại, bọn chúng chỉ thích nghe những lời lẽ ngọt ngào và nhẹ nhàng.

Tịch Ngưng lúc này cũng vậy, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Chú Lưu ngồi ở ghế lái nhìn một màn này từ gương chiếu hậu trong xe, tay cầm bánh lái cũng ẩm ướt đi,

sống lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt trở nên đau nhứt mở to ra vì không tin cảnh tưởng trước mặt.

Chú Lưu thề, chú ấy đã theo Thương Mộ Nghiêm sáu năm nhưng chưa từng thấy anh dịu đang như vậy,

Người đàn ông lãnh đạo cả một tập đoàn Thương Thị lớn mạnh, cũng là người đứng đầu của gia tộc nhà họ Thương, tính cách anh lạnh lùng khó gần, độc đoán lại uy nghiêm, chưa từng vì ai mà hạ thủ lưu tình, đối với những người chú họ hàng đều là vẻ mặt xa cách lạnh nhạt, không ai có cơ hội tiếp cận.

Chú ấy cũng từng chứng kiến nhiều người phụ nữ muốn tiếp cận anh, nhưng chưa có bất kì một ai thành công cả.

Thế mà giờ chú ấy lại chứng kiến cảnh tượng ông chủ của mình đang xuống nước mà dỗ dành một người phụ nữ chỉ vì lỡ lớn tiếng với họ??

Đầu óc chú Lưu rối loạn, toàn bộ dây thần kinh đều nghĩ ngợi lung tung mà không để ý Thương Mộ Nghiêm đã chủ động nắm lấy tay cô từ khi nào.

Chú ấy nghĩ, cái ghế từ vị trí Thương Phu Nhân, không hẳn sẽ không có người ngồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.