Đột ngột xung quanh chóp mũi cô toàn là mùi hương quen thuộc, là mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát trên người anh.
Tịch Ngưng có thể cảm nhận cánh tay anh đang ôm chặt lấy eo cô.
Sau khi bình ổn cảm xúc cô bắt đầu vùng vẫy muốn đứng dậy, thậm chí sức lực cũng lớn hơn thường ngày không ít, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay như niềng sắt của anh.
Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu cô, trong giọng nói pha lẫn một chút buồn bực :"Tịch Ngưng.
Cơ thể Tịch Ngưng thoáng ngừng giẫy giụa.
Đôi con người sâu thẳm lại thêm sự ảm đạm, cánh tay dưới eo anh siết chặt, nhưng sức lực của cánh tay anh không hề làm cô bị đau, mà lại có cảm giác giống như..anh đang thận trọng ôm lấy bảo vật mình đang trân quý vậy.
Anh cúi người, môi lướt nhẹ làn da trên cổ cô, như muốn cùng cô hoà làm một, không còn một khe hở dư thừa nào.
Yết hầu Thương Mộ Nghiêm trượt lên hạ xuống :"Em có thể nghĩ đến cảm nhận của anh một chút không?"
Khoảng thời gian đầu Tịch Ngưng rời khỏi thế giới của anh thật giống như là địa ngục, cuộc sống vốn có thể có ánh sáng lại đột nhiên biến mất.
Như thể một kẻ đã quen với ánh sáng trước mặt, bất ngờ không thể tìm thấy ánh sáng, con đường trước mặt tâm tối và tương lai đầy sự mờ mịt.
Thời gian tám năm sau đó, Thương Mộ Nghiêm hận cô, nhưng lại kiềm lòng không được mà theo dõi cô suốt tám năm qua.
Cũng không thể kiềm được càng yêu cô hơn...
"Em rời đi tám năm, anh ôm em một lát em cũng muốn cự tuyệt anh sao?"
Một lát sau, Tịch Ngưng mới hằng giọng đáp :"Nhưng tôi ghét người như anh"
Tịch Ngưng xém tý bị giọng nói này làm cho mềm lòng, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói :"Anh một chân đạp hai thuyền"
Đôi mắt Tịch Ngưng trong veo lại cực kỳ xinh đẹp động lòng người, Thương Mộ Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm cô không rời, đôi môi căng mọng hơi chu ra, giống như đang khiển trách anh vậy.
Đến sau cùng vẫn là Thương Mộ Nghiêm nhịn không được, đưa tay véo gò má trắng nõn của cô, không dám dùng quá nhiều sức lực, da thịt cô quá mềm mại, anh sợ rằng nếu mình dùng quá nhiều sức sẽ khiến da cô sẽ đỏ ửng lên.
Thương Mộ Nghiêm âm trầm nhìn cô, cười khẽ :"Em đã quên hết mấy lời tôi từng nói với em rồi sao?"
Cô không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Thương Mộ Nghiêm híp mắt cười lạnh, giọng nói lại có phần nghiêm túc hơn rất nhiều :"Tịch Ngưng, ngoài em ra, tôi sẽ không kết hôn với ai khác."
Tịch Ngưng nhíu mày, từ trong lòng Thương Mộ Nghiêm ngồi bật dậy.
Ánh mắt anh loé lên một tia nguy hiểm rất khó phát hiện.
Anh không hiểu tại sao mình lại trở nên bực bội không vui khi Tịch Ngưng đột ngột buông ra như lúc này, giống như lúc đi dạo ban nãy anh nắm tay cô vậy.
Tịch Ngưng nhìn chằm chằm gương mặt không đổi sắc của anh, đôi mắt sâu thẳm thâm thuý, xương quai hàm mạnh mẽ rõ ràng, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chằm chằm cô.
Khí tràng trên người Thương Mộ Nghiêm thật sự tản ra hơi lạnh, cô biết Thương Mộ Nghiêm của hiện tại là người đàn ông trưởng thành vừa bản lĩnh trên thương trường vừa có sự bình tĩnh trầm ổn.
Suy nghĩ cô trở nên phức tạp, sâu trong tâm tư cô, cô thật sự vẫn còn tình cảm với anh, điều đó đã bám rễ cô suốt tám năm qua, chỉ là cô vẫn còn sự phân vân gì đó chưa rõ ràng.
Cô không dám thử, lại không có can đảm để thử nó.
Cô có một loại cảm nhận cực kì bất an, là nếu cô thật sự xác định mối quan hệ cùng với Thương Mộ Nghiêm, cô có thể sẽ thật sự không thể quay đầu lại được.
Thương Mộ Nghiêm cho cô một loại cảm giác cực kỳ xâm chiếm và giam giữ.
Cô mím môi một lát, vẫn là nên nói trước để anh không có hi vọng.
Thương Mộ Nghiêm nói không kết hôn với ai khác ngoài cô có khi chỉ là lời nói suôn, người nhà sẽ liên tục thúc giục hôn sự nếu anh không tìm được người phụ nữ phù hợp, có khi còn bắt đầu tạo ra sức ép nếu anh không chịu tính tới chuyện kết hôn.
Tịch Ngưng sống từ nhỏ đến lớn đã quen với việc nghe và làm theo những điều mẹ Tịch nói, cô không chắc chắn lắm rằng anh có bị ai trong gia đình tạo ra sức ép hay không, do dự một lúc rồi nói :"Chuyện kết hôn đối với tôi vẫn còn là chuyện rất xa.
Cô nhìn anh cười, nhẹ giọng nhắc nhở :"Với lại, tôi chỉ kết hôn với người mình thật sự có tình cảm"
Thương Mộ Nghiêm âm trầm nhìn cô, không đáp lời, khoé môi anh chỉ cong lên độ cong rất nhạt.
Lời Tịch Ngưng nói..
Quả thật rất đơn giản và đáng yêu...
Ở gia tộc nhà họ Thương, lời nói của anh là uy quyền nhất Thương gia, đến cả ông nội Thương dù là người đứng đầu gia tộc, nhưng để gia tộc lớn mạnh có thể trụ vững như hiện tại công lớn vẫn là nhờ sự quản lý của Thương Mộ Nghiêm.
Nhiều lúc chính ông ấy dù không hài lòng như vẫn không phản đối quyết định của anh.
Nếu những người chú tring gia tộc đứng ở trước mặt anh nói nhăng nói cuội, hoặc làm điều trái ý với anh, có lẽ cái chức vụ nhàn nhã từ những xí nghiệp nhỏ mà họ tiếp quản cũng sẽ bóc hơi mà biến mất.
Vậy thì sẽ có ai có dám đứng trước mặt anh dám nói mấy lời hay dám tạo sức ép cho anh chứ?
Còn về việc xem mắt.
Thật ra ngay từ đầu đã nằm trong dự tính của anh, đơn giản là anh biết đối phương chính là Tịch Ngưng, nếu là một người con phụ nữ khác, họ đã sớm không có cơ hội tiếp xúc với anh rồi.
Thương Mộ Nghiêm không biết là lại suy nghĩ cái gì, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, sau đó không nhịn được mà cong môi cười nhẹ.
Cô nhóc này, tại sao lại có mấy suy nghĩ đáng yêu như vậy chứ?
Tịch Ngưng đứng đó ngơ ngác nhìn anh một lúc, vẫn không hiểu là anh đang cười đến việc gì.
Tịch Ngưng vốn còn định nói thêm, nhưng cuối cùng lại thấy buồn bực không chịu nổi
Thời gian cũng đã gần đến giờ trưa, nhìn qua tấm kính trong suốt cô mới thấy cái nắng gay gắt khi mặt trời đứng bóng, cô không muốn nhiều lời hơn với anh.
Nâng bước chân đi về phía phòng ngủ, mở cửa rồi đóng “sầm” cánh cửa lại.
Lúc này anh mới chậm rãi nhìn cánh cửa đã bị cô đóng chặt, chầm chậm uống ly nước mà Tịch Ngưng đặc biệt rót đến, một mùi vị ngọt ngào dâng lên trong lòng anh.
Ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười vui vẻ.
Năm nay có vẻ rất thích hợp để tính chuyện hôn sự rồi, Tịch Ngưng à.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]