Sự xuất hiện của Tịch Ngưng kéo theo một trận ồn ào không nhỏ, một phần là vì sự nổi tiếng của cô, phần còn lại là chú ý trước dung mạo xinh đẹp đến mức kinh ngạc của Tịch Ngưng.
"Đó chính là nữ phản diện trong bộ phim hôm qua tụi mình cùng xem đấy!!" Một cô gái gương mặt đầy sự phấn kích nhìn về phía cô.
"Thật không?? Nhưng rõ ràng cô ấy là người Mỹ mà? Làm sao có thể xuất hiện ở đây?"
Cô gái kia nhìn bạn mình rèn sắc không thành thép :"Cậu quên rồi sao? Trên Weibo cũng đã có giải thích rồi đấy!! Đầu bộ phim lấy bối cảnh ở Trung Quốc thời dân quốc, nhưng nửa sau bộ phim mới là bối cảnh chủ nghĩa đế quốc Mỹ, cô ấy xuất hiện ở Trung Hoa thật sự không có gì ngạc nhiên. Chỉ là tớ cảm thấy quá may mắn khi được gặp trực tiếp người người bằng da bằng thịt!! Thật không ngờ người mà tớ vốn vẫn luôn hâm mộ đang ngồi cách tớ không xa!! Tớ vui đến chết mất thôi!!"
Vài phút sau khi cô gái đó quay đầu nhìn lại, hình dáng của Tịch Ngưng và người đàn ông anh tuấn đẹp trai kia đã biến mất.
Cô gái kia cả người như chết lặng, thơ thẩn im lặng ngồi một chỗ.
Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đi ra bên ngoài khách sạn, lúc đầu cô cũng không định sẽ đi ra ngoài, chỉ là cảm thấy khoảng thời gian như này trước kia rất ít, còn về khoảng thời gian khi sống ở Mỹ khi còn đi học lại càng khan hiếm hơn.
Cô và Thương Mộ Nghiêm, một lớn một nhỏ, một cao một thấp đi bên cạnh nhau ở vỉa hè.
Bóng cả hai mơ hồ như chồng lên nhau, đến cả bóng lưng cũng đẹp như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Ánh mắt trời đang từ từ lên cao, những tia sáng lúc ban sáng từ từ chiếu rọi xuống, cơn gió mùa hè mát mẻ, không biết cô đang suy nghĩ cái gì mà đôi con ngươi cong lên mà trở nên vui vẻ.
Thượng Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn xuống cô, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, hàng mi dài xinh đẹp như cánh bướm mà chuyển động, dưới ánh nắng làn da cô càng thêm trắng nõn, gương mặt trẻ trung thật sự không khác gì cô nhóc trước đây.
Thấy cô vui vẻ như vậy nội tâm anh cũng tốt lên, dù sao chỉ cần Tịch Ngưng không bày sự khó chịu với anh, thì anh cũng đã rất vui vẻ rồi.
Bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương của Thương Mộ Nghiêm vươn ra, chỉnh mái tóc đang bị gió thổi bay đi của cô.
Tịch Ngưng nhận ra động tác của Thương Mộ Nghiêm, bước chân cũng chậm hơn vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên anh.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vẫn còn sự dịu dàng thâm tình, anh cười nhẹ :"Sao vậy?"
Tịch Ngưng không nói gì mà nhìn về con đường phía trước.
Đôi con ngươi sâu thẳm của anh hiện lên một sự ngạc nhiên, nhưng sau đó khoé môi từ từ cong lên.
Từ động tác chỉnh tóc, rơi xuống nắm lấy bàn tay cô.
Thành phố ngoại ô chủ yếu là nơi yên bình và mát mẻ, nhưng khách sạn mà họ ở dù sao cũng nằm trong nơi đông đúc ngay khu vực ngoại ô.
Cả hai đi dạo tầm được mười lăm phút, không khí giữa họ rõ ràng có một chút thay đổi gì đó rất rõ ràng, rõ ràng tới mức đến cả Tịch Ngưng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Nội tâm cô từ từ trở nên phức tạp đến mức bối rối.
Thương Mộ Nghiêm nắm tay cô gần mười lăm phút, Tịch Ngưng bất ngờ buông tay ra.
Thương Mộ Nghiêm cứu đầu nhìn đỉnh đầu cô, sắc mặt cũng không đến mức rõ ràng, chỉ là thần sắc trên gương mặt đã ảm đạm xuống không ít.
Anh xoa lòng bàn tay vẫn còn sót lại hơi ấm của cô, trên đó vẫn còn chút cảm giác mềm mại từ da thịt đó, sau cùng anh đưa tay đút vào trong túi.
"Anh muốn trở về không? Mặt trời bắt đầu lên cao rồi đấy." Tịch Ngưng xem thời gian rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Vì Thương Mộ Nghiêm đứng ngay hướng có ánh mắt, những thứ trước mắt cô đều trở nên chói lóa và mờ ảo, nhìn một lát mắt trái cô lại bắt đầu nhứt, cô không quá chú ý đến ánh mắt sâu thẳm đầy ý tứ của anh đang nhìn cô.
Trong suốt thời gian đi về đến khách sạn, Thương Mộ Nghiêm đột nhiên im lặng trầm mặc một cách bất thường, thật ra thường ngày anh cũng không nói quá nhiều, nhưng biểu hiện này của anh có gì đó không giống với trước đây.
Trở về khách sạn, Tịch Ngưng vào phòng bếp rót cho mình một ly nước, phía bên ngoài cô nghe thấy tiếng động có chút lớn, động tác rót nước hơi chậm lại, ánh mắt lại lơ đãng liếc về phía phòng khách.
Bóng lưng to lớn của người đàn ông ngồi xuống sofa, Tịch Ngưng nhìn khoảng chừng mười giây, trong suốt mười giây đó anh không hề cử động, trong lòng
cô chốt dâng lên một chút gấp gáp, tiện tay rót thêm một ly nước đi đến phòng khách.
Tịch Ngưng nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa, gương mặt anh không có chút biểu hiện nào là say nắng hoặc là mệt mỏi.
Gương mặt anh lạnh lẽo nhìn vào tivi, ánh mắt sâu thẳm lộ ra sự sắc bén mà vô cùng khó gần.
"Này." Cô theo thói quen gọi anh.
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, người đàn ông khó chiều này rất không thích cách gọi “này” của cô.
Cô mím môi chần chừng một lúc, giọng nói càng mềm mại dịu dàng hơn :"Anh không sao chứ? Khó chịu ở đâu à?"
Qua một lát sau, người đàn ông đó mới ngẩng đầu nhìn cô.
Khi ánh mắt sắc lạnh không chút độ ẩm anh liếc qua, Tịch Ngưng thoáng rùng mình.
Ánh mắt đó giống hệt như cách mẹ Tịch nhìn cô, khi đó những lúc cô làm sai, bà ấy sẽ lạnh lùng nhìn cô như vậy, muốn cô tự động nhận sai rồi ngoan ngoãn nhận phạt.
Nhưng mà..
Tịch Ngưng làm gì sai với anh sao?
Cô trầm tư một lát, không lẽ là giận dỗi việc cô tự ý buông tay ra sao?
Bàn tay cầm nước cô hơi run lên, cô không thể hiểu nổi nhìn anh, sau đó siết chặt bàn tay rồi đưa nước cho anh, cô rũ mắt nói :"Anh uống một chút nước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn"
Anh cười, cất giọng trầm thấp có chút khong vui nói :"Một người không quan tâm đến sức khoẻ bản thân như em lại biết quan tâm đến tôi?"
Nghe giọng điệu anh pha chút sự chế giễu gương mặt cô vẫn không lộ ra cảm xúc gì, cô bình tĩnh nhìn anh, cũng không thua kém mà đáp lại :"Chỉ là tiện tay rót thêm một ly nước thôi, Tổng Giám đốc Thương đừng có tự mình suy diễn lung tung."
"Thật không?" Anh lạnh nhạt hỏi.
"Có thật là không quan tâm đến tôi? Là tôi suy diễn lung tung không?"
Tịch Ngưng theo bản thân muốn đáp trả lại.
Chỉ là..
".." Cổ họng Tịch Ngưng như có cát bên trong, không thể tìm được giọng nói của chính mình.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cổ tay cô, vươn tay cầm lấy ly nước rồi một tay khác kéo mạnh cô ngả vào lòng mình.
Tịch Ngưng bị anh đột ngột dùng lực kéo mạnh, theo quán tính cô ngả vào người anh.
Anh tham lam cúi đầu hít hà mùi hương trên cổ cô, trong mắt hiện lên dục vọng độc chiếm, giọng nói trầm khàn :"Em không quan tâm tôi thì định quan tâm ai?"
Anh dừng một lát, sau đó bình tĩnh cất giọng đầy nguy hiểm : "Nếu em quan tâm đến một ai khác ngoài tôi, sẽ không tốt cho người đó đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]