🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhiệt độ trong xe được bật chế độ ấm áp, Tịch Ngưng thả lỏng người dựa lưng vào lưng ghế, ánh mắt đăm chiêu trầm tĩnh nhìn ra bên ngoài, vài phút sau lại truyền tới cơn buồn ngủ bất chợt.

Tịch Ngưng cố gắng mở mắt, nhưng cuối cùng bản thân lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng không biết ngủ say đến bao lâu, Tịch Ngưng tỉnh lại mở mắt ra, xe đã dừng lại và đậu vào tầng hầm đỗ xe.

Ánh mắt cô nhìn đến ghế lái phía trước, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông trung niên khi nãy.

Chỉ có cô đang ngủ say và Thương Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh vẫn đang làm việc trên máy tính xách tay của mình.

Trong xe ánh đèn mờ ảo yếu ớt, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo của Thương Mộ Nghiêm, làm cho xương quai hàm nghiêm nghị càng thêm mạnh mẽ rõ nét.

Vẻ mặt Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt thâm thuý, khí chất uy nghiêm im lặng ngồi ở bên cạnh cô.

Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh vài giây, đáy lòng cô có chút không nhịn được với gương mặt đẹp trai này.

Nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, anh liếc mắt nhìn sang, cất giọng trầm ấm :"Tỉnh rồi?"

Tịch Ngưng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, vờ như bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi gật đầu.

Suy nghĩ một lát cô lại có chút xấu hổ, nhẹ giọng hỏi :"Tại sao anh không đánh thức tôi? Có phải đã làm phiền đến công việc anh không?"

Tịch Ngưng cụp mắt nhìn, Thương Mộ Nghiêm đang kiểm duyệt một số email trên máy tính.

Lại có chút khó xử không biết có nên ở đây chờ anh xử lý xong công việc, hay là lên tiếng để anh trở về phòng rồi tiếp tục.

Qua một lúc sau Thương Mộ Nghiêm vẫn không có động tác nào, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Trong không gian chỉ có hai người, Tịch Ngưng có thể cảm nhận khí tràng lạnh lẽo của Thương Mộ Nghiêm bao nhiêu quanh lấy cô, một cảm giác ngột ngạt áp bức đến không ngờ được.



Tịch Ngưng yếu ớt chỉ vào laptop :"Anh hay là về phòng rồi tiếp tục xử lý công việc đi được không? Thời tiết bắt đầu lạnh hơn rồi."

Anh liếc nhìn ngón tay cô, sau đó ánh mắt lại lạnh nhạt nâng lên nhìn vào mắt cô.

Thương Mộ Nghiêm chợt nhận ra Tịch Ngưng đang có chút lúng túng, ánh mắt cô đáng thương lại góp gấp nhìn anh.

Khoé miệng Thương Mộ Nghiêm khẽ cong lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, động tác thân mật lại mập mờ, ngón tay anh thô ráp chạm vào da mặt mịn màng của cô, trái tim cô bị thứ gì đó nhẹ nhàng cọ vào đến ngứa ngáy.

Tịch Ngưng nhìn chằm chằm anh.

Đôi con người sâu thẳm lại vô cùng dịu dàng, anh cười nhạt, lời nói lại không rõ ràng :"Không cần căng thẳng, sau này em sẽ quen thôi."

Cô khó hiểu, sợ mình nghe nhầm :"Hả? Anh nói cái gì?"

Thương Mộ Nghiêm bỏ tay xuống, lấy áo vest từ bên người mình lên, đặt sang lên đùi cô, giọng anh uy nghiêm thản nhiên ra lệnh :"Bên ngoài lạnh, mặc vào đi."

Tịch Ngưng cúi đầu nhìn chiếc áo vest màu đen đắc đỏ đang đặt trên đùi mình, theo bản năng cô cầm lên muốn đem trả lại cho anh.

"Cũng không phải ra bên ngoài quá lâu, anh không cần lo lắng."

Sắc mặt Thương Mộ Nghiêm không đổi, nhưng ánh mắt đã u ám xuống không ít :"Em không có quyền lựa chọn, tôi bảo em mặc vào."

Cô hơi phồng má tức giận nhìn anh.

Gara với cửa dinh thự nhà anh cùng lắm cũng sẽ mất một chút thời gian, cô lại không tin cơ thể mình lại yếu ớt tới nổi như vậy.

Anh nhíu mày nhìn cô :"Có mặc vào không?"

Tịch Ngưng thở một hơi bất mãn, có chút không phục nhưng vẫn đem chiếc áo vest to lớn của người đàn ông mặc vào.

Quả nhiên là người đàn ông rất có tiền, đến cả bộ vest cũng cao cấp như vậy, Tịch Ngưng có thể cảm nhận cánh tay và người cô được bao bọc bởi một thứ gì đó rất ấm áp, xen lẫn với đó là mùi hương đặc trưng thơm ngát từ trên người anh.



"Vậy tôi ra ngoài trước"

Tịch Ngưng quay người định mở cửa xuống xe, nhưng cánh cửa chỉ vừa mới được đẩy ra, thì cánh tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm lại.

Cô nhíu mày nhìn xuống cánh tay mình, sau đó nhìn anh.

Tịch Ngưng bình tĩnh hỏi anh :"Còn gì nữa sao?"

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.

Tịch Ngưng trở nên ngoan ngoãn anh đặc biệt vui vẻ, chỉ là...

Ánh mắt người đàn ông thâm thuý tĩnh mịch, lòng bàn tay giữ chặt cánh tay cô, lực đạo dần dần tăng lên.

Tịch Ngưng cảm nhận một sự nguy hiểm từ hơi thở của anh, cảm giác áp bức này rất giống mẹ Tịch, Tịch Ngưng trở nên dè dặt nhìn anh, thở cũng không dám thở mạnh.

Thương Mộ Nghiêm trầm thấp gọi :"Tiểu Tịch Ngưng."

Chạm vào ánh mắt to tròn đáng thương của cô, như nhớ đến cái gì đó cổ họng anh chợt nghẹn.

Tịch Ngưng chỉ mới xoá bỏ một số bài xích đối với anh, anh không được phép nói ra mấy lời như vậy doạ sợ cô.

Lời đến bên miệng đột nhiên anh đổi thành :"Nếu tối nay em ngủ cảm thấy lạnh, tôi sẽ chuẩn bị cho em thêm một số áo ấm khác.

Nghe đến đây sự căng thẳng trong lòng cô đã được buông xuống, cô chớp chớp mắt, cũng không biết là có điểm nào đó không đúng, nhưng cô cũng không đem nó đặt trong lòng, cười ấm áp :"Ừm, vậy làm phiền anh"

Bàn tay đang nắm cánh tay cô từ từ rút lại, anh gật đầu :"Không phiền"

Có trời mới biết, ngay lúc cô mặc áo vest của anh, anh đã muốn đem cô nhất lại mà hung hãn độc chiếm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.