Nhiệt độ trong xe được bật chế độ ấm áp, Tịch Ngưng thả lỏng người dựa lưng vào lưng ghế, ánh mắt đăm chiêu trầm tĩnh nhìn ra bên ngoài, vài phút sau lại truyền tới cơn buồn ngủ bất chợt.
Tịch Ngưng cố gắng mở mắt, nhưng cuối cùng bản thân lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng không biết ngủ say đến bao lâu, Tịch Ngưng tỉnh lại mở mắt ra, xe đã dừng lại và đậu vào tầng hầm đỗ xe.
Ánh mắt cô nhìn đến ghế lái phía trước, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông trung niên khi nãy.
Chỉ có cô đang ngủ say và Thương Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh vẫn đang làm việc trên máy tính xách tay của mình.
Trong xe ánh đèn mờ ảo yếu ớt, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo của Thương Mộ Nghiêm, làm cho xương quai hàm nghiêm nghị càng thêm mạnh mẽ rõ nét.
Vẻ mặt Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt thâm thuý, khí chất uy nghiêm im lặng ngồi ở bên cạnh cô.
Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh vài giây, đáy lòng cô có chút không nhịn được với gương mặt đẹp trai này.
Nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, anh liếc mắt nhìn sang, cất giọng trầm ấm :"Tỉnh rồi?"
Tịch Ngưng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, vờ như bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi gật đầu.
Suy nghĩ một lát cô lại có chút xấu hổ, nhẹ giọng hỏi :"Tại sao anh không đánh thức tôi? Có phải đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3747558/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.