Khi cả hai đến chỗ hẹn thì đã gần hơn mười giờ khuya, khi này mẹ Tịch Ngưng trùng hợp gọi đến, hỏi cô bây giờ đang ở đâu mà còn chưa về, còn liên tục nói mình vừa mới gọi điện cho Tịch Khương, anh trai cô cũng nói cô đã trở về nhà.
Khi này cô và Thương Mộ Nghiêm đang từ tầng hầm đi đến đại sảnh, cô chỉ đáp vài tiếng cho mẹ bớt lo lắng, vẫn luôn cúi gầm mắt không thấy rõ cảm xúc, cũng không dám đáp những lời khó chịu trước mặt mẹ, sau đó thông báo vài tiếng rồi cũng cúp máy đi.
Nét mặt cô nhìn từ bên ngoài thì như điềm đạm không có chuyện gì, nhưng Thương Mộ Nghiêm nhạy bén nhận ra, hình như cô đã trở nên âm trầm xuống không ít.
Cũng phải thôi, bây giờ tính từ góc độ lo lắng nào thì cô cũng là người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, tuổi này đã đủ suy nghĩ và chín chắn của tuổi trưởng thành, không phải là cô nhóc mười sáu tuổi.
Cuộc gọi ấy Thương Mộ Nghiêm cũng nghe được, giọng điệu mẹ Tịch khá gay gắt khi cô về muộn, cũng không cho cô cơ hội giải thích nào.
Tịch Ngưng vẫn giữ thái độ trầm mặc đó, đột nhiên cô nhìn anh rồi hỏi :"Tổng Giám đốc Thương, anh cũng chưa ăn tối sao?"
Thương Mộ Nghiêm liếc mắt nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Tôi không có thói quen ăn khuya.
"Ồ..Vậy tại sao anh còn hẹn tôi ăn tối chứ?"
Anh im lặng một lát, bình tĩnh đáp :"Vì tôi biết em sau khi trở về sẽ không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3644123/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.