Tịch Khương dù sao cũng là một người đàn ông nhiều năm tiếp xúc với xã hội, đương nhiên nhìn nét mặt cô cũng đoán ra được cô đang có thành kiến với Trợ lý Đường.
Xét về mọi mặt, anh thấy Đường Lâm là người làm việc rất chăm chỉ, kỹ tính và cẩn thận, cũng chưa từng mắc phải cái gì dù là nhỏ nhất, khi anh giao lại công việc và quyền quyết định cho Đường Lâm, bản thân lại cảm thấy khá an tâm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô.
Liệu rằng Tịch Ngưng còn đang giấu anh cái gì liên quan đến Đường Lâm không?
Nếu không, với tính cách của Tịch Ngưng tại sao lại không có thiện cảm tốt với Đường Lâm được?
Cuối cùng Tịch Ngưng chỉ nói một câu rất khẽ rằng anh phải cẩn thận với tên trợ lý đó, ngoài ra cũng không nói gì thêm.
Xem vết thương, hỏi thăm sức khoẻ và trò chuyện một lúc Tịch Ngưng cũng không nán lại lâu, trước khi rời đi cô dặn dò anh phải ăn đồ ăn mình đem đến.
Lúc chuẩn bị đến bệnh viện cô còn cảm thấy có thể cùng Tịch Khương nói một số vấn đề liên quan đến công việc, nhưng cuối cùng khi biết trong phòng bệnh có thêm người khác, cô cũng không muốn hàn luận gì thêm.
Trước khi rời đi cô còn chào hỏi Cố Quyền với Trịnh Uân, cuối cùng mới xoay người rời khỏi phòng.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, không gian trong phòng lập tức yên ắng đến ngột ngạt, họ đều đồng loạt nghiêng đầu, nhìn người đàn ông yên tĩnh ngồi trên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3643582/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.