Đó không phải lỗi của em...
Đó không phải lỗi của em..
Câu nói đó của Thương Mộ Nghiêm đến sau khi trở về vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô, Tịch Ngưng dù đã cố gắng ném những thứ đó ra sau đầu nhưng giọng nói đó lại bất ngờ xuất hiện trở lại.
Tịch Ngưng hiện tại đang ở trên thư phòng, đã qua mười hai giờ khuya nhưng đèn ở đây vẫn chưa thể tắt, cô mệt mỏi nhìn đống giấy tờ trên bàn vẫn còn đặt ngay ngắn ở một bên.
Lại đưa tay xoa xoa thái dương của mình.
Cô thế mà vì một câu nói đó mà có thể bị mất tập trung sao?
Cô có chút khó chịu, thất thần ngồi một lúc lâu, sau đó thở ra một hơi nặng nề, dựa lưng vào ghế rơi vào sự trầm mặc.
Tối ngày hôm đó, Tịch Ngưng thức trắng một đêm.
Đến sáng ngày hôm sau, Tịch Ngưng không có chút sức sống từ từ tỉnh dậy, vào nhà vệ sinh tầm ba mươi phút rồi đi vào phòng thay đồ, đến khi bước ra khỏi phòng thì vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt đã bị lớp makeup che đi không ít.
Gương mặt trắng nõn không tì vết, đôi con ngươi lấp lánh sinh động, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ xinh đẹp hé mở, mái tóc đen dài bóng mượt được xoã tự nhiên, mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen bông trắng lộ ra một đoạn cần cổ thon dài như thiên nga, kết hợp cùng chân váy xếp ly dài đến bắp chân, mang một đôi giày cao gót màu đen cùng với màu áo, đuôi tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3644124/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.