Lần này Tịch Ngưng thật sự nhịn không nổi, liền bảo của anh em bọn họ đều cút hết. 
Tịch Khương cười nịnh nọt, rất vui vẻ rời đi. 
Tịch Khải:’‘Vâng, em sẽ cút ngay.’’ 
Họ trở lại vị trí cũ, Tịch Ngưng nhìn qua Thương Mộ Nghiêm, lại nhìn ghế trống của Tịch Khải bỏ trống, kéo đồ ăn rồi ngồi kế Thương Mộ Nghiêm. 
Thương Mộ Nghiêm sớm đã quen với việc cô ăn uống cạnh mình, vô tình lại để lộ ra chút khác lạ khó nhận ra của riêng anh, gương mặt anh vẫn không có sự khác lạ nào, cũng không như trước đây sẽ vì người lạ mà đổi vị trí của mình. 
Trình Uân nhìn anh, ánh mắt không biết gì sao có chút cảm xúc kì lạ, lại có chút ganh tỵ với anh. 
Thái độ Thương Mộ Nghiêm không có vẻ gì là chịu đựng khi cô là chủ nhà muốn ngồi cạnh, mà như là một người đã thân quen vậy, nhìn cô một cái rồi cũng không bày ra bất kì cảm xúc nào. 
Trong suốt quá trình ăn, Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm không nói chuyện quá nhiều. Vị trí cô ngồi lại cách món ăn khá xá, cánh tay cô lại gắp không tới, Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu, đem dĩa đồ ăn kéo lại vừa với độ dài của cánh tay cô. 
Tịch Ngưng nhìn anh, cười dịu dàng:’‘Cảm ơn anh.’’ 
Trình Uân nhìn Thương Mộ Nghiêm không đáp lại lời của Tịch Ngưng, trong lòng càng thêm sự bất mãn. 
Vì sao Thương Mộ Nghiêm đối xử với cô dù không nhiệt tình nhưng Tịch Ngưng vẫn không để bụng, ngược lại còn tươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3428425/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.