Mùa thu năm nay đến sớm hơn thường lệ, những cơn gió nhẹ thổi qua từng ngõ phố, mang theo một chút se lạnh nhưng cũng đầy ấm áp. Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên nền đất, như những mảnh ký ức đang phai nhạt theo thời gian. Anh nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, khi cả hai còn bước đi trên con đường tình yêu mà không hề hay biết rằng một ngày nào đó, những khoảnh khắc ấy sẽ chỉ còn là những ký ức trong tâm trí.
Mỗi lần nhìn ra ngoài, Tiêu Chiến lại cảm thấy một sự bâng khuâng khó tả. Dù tình yêu của anh và Vương Nhất Bác đã trọn vẹn, không còn những vết thương hay nỗi đau, nhưng sự bình yên này đôi khi lại làm anh cảm thấy một chút hụt hẫng. Liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy mọi thứ đã hoàn toàn trở lại như cũ, hay đây chỉ là một trạng thái tạm bợ mà họ phải chấp nhận?
Vương Nhất Bác đang đứng phía sau, không lên tiếng. Cậu luôn có cách im lặng mà không làm phiền Tiêu Chiến, nhưng đồng thời cũng luôn ở bên cạnh khi anh cần. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau đã đủ để cảm nhận được sự an yên trong lòng.
"Chiến Chiến, em nghĩ có những lúc chúng ta cần phải để quá khứ ngủ yên," Vương Nhất Bác lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định. "Những gì đã qua, dù đẹp hay đau đớn, chúng ta không thể thay đổi. Chúng ta chỉ có thể sống tiếp và yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lui-tan/3742703/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.