Thời gian, dẫu có vội vã hay chậm chạp, cuối cùng vẫn đưa tất cả đi qua. Tình yêu giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã được thử thách qua bao nhiêu khó khăn, qua bao nhiêu lần tan vỡ rồi tái hợp. Và giờ đây, họ đã không còn vướng bận những lo âu về tương lai, không còn sợ hãi trước những thay đổi ngoài tầm tay. Họ chỉ cần sống, yêu thương và ở bên nhau. 
Mỗi buổi sáng thức dậy, Tiêu Chiến đều cảm nhận sự yên bình lạ thường khi thấy Vương Nhất Bác nằm cạnh mình. Anh không còn tìm kiếm những lời hứa hẹn, không cần những lời nói ngọt ngào mỗi ngày. Vì đối với anh, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Vương Nhất Bác, anh đã hiểu tất cả. Cả hai không cần phải nói ra những gì họ đã trải qua, vì tất cả đã được thể hiện qua hành động, qua sự hiện diện của nhau. 
Một buổi chiều cuối thu, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi cùng nhau trong một quán cà phê nhỏ bên cạnh bờ sông. Những chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi xuống mặt nước, tạo ra những vòng tròn nhỏ vỡ tan trong tĩnh lặng. Tiêu Chiến nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng dù mùa đông đang đến gần. 
"Em nghĩ, nếu chúng ta vẫn ở bên nhau như thế này, chẳng phải đó chính là hạnh phúc sao?" Tiêu Chiến khẽ hỏi, giọng anh trầm xuống, nhưng không có chút buồn bã. Anh không còn tìm kiếm điều gì lớn lao hay kỳ vọng gì xa vời. Tất cả những gì anh cần là hiện tại, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lui-tan/3742704/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.