“Nhà em hướng nào vậy!”
“Cũng gần đây thôi ạ, anh cứ đi thẳng lát nữa em sẽ chỉ tiếp”
Dọc đường đi, ánh đèn mờ ảo thắp sáng đoạn đường phía trước, gió se lạnh đêm khuya khẽ luồng lách qua từng bước đi của Vũ Ninh.
Kiều Ân run nhẹ vì lạnh.
“Em lạnh à?”
“Vâng một chút”
Chỉ một câu nói của cô thôi, Vũ Ninh đã thả cô xuống, cởi chiếc áo bên ngoài của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô. Kiều Ân ngước mặt lên nhìn anh.
“Đối với ai anh cũng vậy à?”
“Hửm? Ý em là sao?”
“Không có gì đâu ạ, em chỉ đùa chút thôi!”
Kiều Ân nằm trên đôi vai ấm áp của anh, tận hưởng khung cảnh thật quen thuộc, thật hoài niệm này.
“Ấm quá…tự nhiên, mình thấy buồn ngủ ghê…” - Cô thầm nghĩ
“Anh Vũ Ninh à…”
“Ơi anh nghe!”
“Anh có thấy là…anh đã quá tốt với người mà anh chỉ mới gặp 3 lần như em rồi không?”
“Vậy à, anh lại không thấy thế!”
“Một người rất quan trọng đã từng nói với anh thế này!”
“Hãy cứ cho đi, nhưng đừng quá mong chờ những thứ mình sẽ nhận lại. Bởi thượng đế sẽ không bao giờ bạc đãi người tốt. Hạnh phúc sẽ chỉ đến khi ta học được cách cho đi vô điều kiện”
Vũ Ninh trích lời nói với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt anh lại phản phất một tia sầu bi. Ánh mắt là thứ biết nói, và nó cho thấy anh đang có nỗi buồn nào đó sâu thẳm trong lòng.
“Người đó chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3558813/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.