Hai người cứ thế, một nam, một nữ cùng ngồi uống rượu, tâm sự một cách tự nhiên, không có khoảng cách. Một lát sau, Kiều Ân cũng đã ngà ngà say.
“Kiều Ân à, anh thực sự có một thắc mắc cần được em lí giải đó”
“Anh cứ tự nhiên”
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây vậy?”
“Nhà em ở gần đây mà, chẳng giấu gì anh, em sống ở đây từ bé mới sang nước M đó!”
Vũ Ninh có chút không tin, nheo mắt lại, kề sát mặt mình lại gần mặt cô để quan sát. Điều này vô tình làm Kiều Ân có chút đỏ mặt, vội đẩy anh ra.
“Anh không tin đâu, trông em chẳng có nét nào giống người ở đây cả”
“Em nói thật mà!”
“Nhưng mà kệ đi, làm sao em thuyết phục được Thẩm Minh cho ra ngoài vậy?”
Có tí men trong người, Kiều Ân thẳng thừng kể hết mọi chuyện ra cho Vũ Ninh nghe. Anh nghe xong thì bật cười.
“Anh cười cái gì? Em phải cực khổ lắm đó!”
“Không có gì…chỉ là thấy em đáng yêu quá thôi!” – Anh vừa nói vừa bụm miệng cười tủm tỉm.
Hai người cứ thế nói chuyện rất lâu. Càng nói càng uống, mà càng uống thì lại càng say. Tửu lượng của cô thì không tài nào sánh bằng tửu lượng của Vũ Ninh, nên khi cô đã say quắc cần câu thì anh vẫn còn tỉnh táo, thậm chí không có tí biểu hiện nào của cơn say.
Khi đã quá say, Kiều Ân cứ vặn vẹo, nghiên lên nghiêng xuống ở trên bàn, không chịu ngồi yên một chỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3558398/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.