“Thưa quý vị, chúng tôi đã sẵn sàng hạ cánh tại sân bay. Hãy chắc chắn lần cuối cùng rằng dây an toàn của quý khách được gắn chặt. Các tiếp viên hàng không hiện đang đi ngang qua cabin để kiểm tra việc tuân thủ cuối cùng” – giọng một nữ tiếp viên vang lên thông báo trước khi máy bay hạ cánh.
Khi máy bay đã hạ cánh thành công, một bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng bước xuống. Là Kiều Ân, mấy ngày trước cô làm mọi cách để được Thẩm Minh chấp thuận việc ra ngoài thì ra là để dành cho hôm nay.
Vừa xuống máy bay, cô đã vội về nhà.
Bước vào căn nhà, Kiều Ân cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Không gian yên tĩnh, lạnh lẽo đến đáng sợ, đồ đạc vương vãi khắp nơi không có ai dọn dẹp. Nhìn vào đống hỗn độn ấy, những kí ức đau buồn thay nhau ùa về trong tâm trí cô.
Kiều Ân hít một hơi thật sâu để xua tan bớt sự trống trải trong lòng. Cô nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa đâu vào đó rồi đến một tiệm hoa, mua một bó hoa hồng trắng thật đẹp. Sau đó, cô cầm trên tay bó hoa đến mộ của bà Phúc, người đã chăm sóc cô từ khi bé, và đã qua đời rất nhiều năm rồi.
Cô đứng trước mộ bà, nhìn vào di ảnh của người phụ nữ ấm áp này với đôi mắt đượm buồn, chất chứa biết bao nổi niềm không thể giải bày. Kiều Ân tự trách bản thân đã không bảo vệ tốt em trai, không hoàn thành tốt nhiệm vụ mà bà giao cho trước khi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3558397/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.