Khi đã xử lí xong mọi tàn dư của cuộc tập kích vừa rồi. Dường như người ở đây đã quen với những hành động của hắn nên cũng chả ai có phản ứng gì quá đặc biệt. Nhìn những gương mặt không chút biểu cảm nào của thuộc hạ xung quanh, hắn thở dài, đảo mắt một vòng rồi thốt lên ba từ.
“Lũ nhàm chán!”
Nói rồi, Cung Họa Luân rảo bước nhanh đến căn phòng được bảo vệ bởi hai lớp bảo mật. Bàn chân hắn đi đến đâu, thuộc hạ cuối thấp đầu đến đó, không ai dám nhìn thẳng khi hắn bước qua.
Từ gương mặt chưa từng được nhìn thấy, ánh mắt sắc bén loáng thoáng qua lớp mặt nạ, cho đến cách ăn mặc phóng khoáng, tất cả đều khiến người ta không thể không dành cho hắn một ánh nhìn đầy tò mò.
Mỗi ngày hắn đều đến đây một lần, nhưng cứ mỗi lần đến căn phòng đó, là hắn không giấu nổi sự hứng thú và mong chờ thể hiện rõ mồn một qua dáng vẻ của bản thân.
Nhưng điều đặc biệt nhất không nằm ở ngoại hình hay phong cách của tên thủ lĩnh này, mà là căn phòng mà hắn bước vào. Đó là một căn phòng có bảo mật tối đa, chỉ có một cách để mở khóa là bằng vân tay của chính hắn. Và không ai trong số những người dưới trướng hắn được bước vào căn phòng này, không một ai.
Vừa bước vào căn phòng, ánh mắt của hắn liền dán chặt vào một cỗ máy cực kì to lớn nằm ở giữa căn phòng. Nó có hình dạng kì lạ, không giống bất kỳ loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3553688/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.