Khi xuống máy bay hắn không lập tức dẫn cô đến gặp Thẩm Minh mà dắt cô đi hết chỗ này đến chỗ khác để ăn uống nhưng không phải cô ăn mà là hắn ăn.
Hắn đang cắm cúi ăn thì ngước mặt lên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Em thật sự không ăn sao? Không thấy đói à, đợi tới lúc gặp lão đại rồi thì thật sự không có thời gian ăn đâu”.
Kiều Ân lắc đầu: “Không cần đâu! Tôi không hay ăn cơm lắm đói chỉ uống chút sữa thôi”
“Thảo nào ốm thế” – Hắn nói thầm.
Ăn xong hắn lại dắt cô đến khu vui chơi rồi một mình tự chơi ở đó như con nít vậy.
Kiều Ân ngao ngán, thở dài tiến gần lại chiếc bập bênh hắn đang chơi.
“Lão đại của anh có đáng sợ không?”
Hắn vừa nghe đến hai chữ lão đại thì một luồng điện chạy từ sóng lưng lên khiến hắn rùng mình té ngửa ra sau.
“Sao em lại nhắc về lão đại thế...” Hắn xoa xoa đầu.
Vừa mở miệng định nói xấu gì đó thì chuông điện thoại của hắn bắt đầu reo.
Hắn run rẩy bắt máy.
Một giọng nói trầm trầm pha chút gì đó giận dữ thốt ra từ điện thoại.
“Cậu lại trốn đi chơi nữa rồi phải không? Mau chóng về đây cho tôi!”
Hắn hoảng sợ vội kéo tay cô lên xe rồi chạy một mạch về tổ chức.
Hắn nắm tay cô chạy đến phòng mà Thẩm Minh đang ở rồi đứng ngoài cửa khoanh tay tựa vào thành tường rồi để cô bước vào một mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3546266/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.