Con suối nhỏ chảy qua thị trấn dưới lòng đất được xây dựng bởi các pháp sư cổ đại đang chảy ra một cách êm ả. Thật là điều may mắn, tôi nghĩ. Nó có thể tồn tại một cách đơn giản, chạy dọc các tảng đá và ngân nga một bài hát tiếng nước du dương. Ngay cả khi Boo ngoạm một con cá ra khỏi mặt nước, dòng suối ấy cũng chẳng cảm thấy phiền hà gì cả. Nó không hề có trái tim để tan vỡ.
Nhưng tôi thì có - và nó đã vỡ tan nát rồi. Ở bất kì nơi nào tôi đến, tôi đều liên tục được nhắc nhở về di sản của gia đình tôi: thất bại, mất mát và chết chóc.
Tôi luôn được nhắc nhở về sự thất bại của chúng tôi trong các khuôn mặt mệt mỏi, tuyệt vọng, và các ánh mắt buồn bã, cảm thông mà tôi nhận được từ những người khác.
Ngay cả khi họ có tổn thất riêng của mình, bọn họ vẫn đối xử với mẹ con chúng tôi như một chiếc cúp điêu khắc bằng thủy tinh. Giống như kiểu chúng tôi là một thứ gì đó để trưng bày, chỉ để mọi người có thể nhìn thấy chứ không được phép động vào… Họ đối xử như chúng tôi như thể chúng tôi vẫn còn rất quan trọng, mặc dù chúng tôi chỉ còn tàn tích của thời kì huy hoàng đã vụt mất, thời mà Arthur Leywin hùng mạnh vĩ đại vẫn bảo vệ Dicathen.
Khi anh trai tôi và Sylvie biến mất, cảm giác như toàn bộ bầu trời sập xuống, và bây giờ tất cả chúng tôi đều dần chìm vào vũng đầm lầy đen tối của tuyệt vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547727/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.