GÓC NHÌN CỦA ELLIE:
Tôi nhìn vào mắt của mẹ và cố gắng không đảo mắt.
Bà ấy thở dài một hơi. “Ồ, đừng nhìn mẹ như vậy. Con vẫn còn quá trẻ…”
Cố nở một nụ cười mà tôi hy vọng là thấu hiểu nhưng có hơi ngờ vực, tôi nói, “Mẹ, mẹ thực sự nghiêm túc nghĩ rằng chúng ta sẽ an toàn hơn nếu chúng ta chỉ trốn chui lủi ở đây và để những người khác chiến đấu thay cho chúng ta hơn là trực tiếp tham gia cùng họ ư? Hội Đồng cần mọi binh sĩ mà họ có thể tìm được—”
“Ellie,” bà ấy nói với giọng mẹ biết điều gì là tốt nhất cho con mình, “chúng ta đã chiến đấu xong rồi, và chúng ta cũng đã phải trả giá rồi. Cha của con… Arthur…” Nước mắt bà trào ra, nhưng bà không lau đi. “Ở dưới đây, chúng ta có chút bình yên, và chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn. Thời gian bên nhau, Ellie. Đó là tất cả những gì mà mẹ muốn… thời gian bên con.”
Đây không phải là về tôi, tôi biết chứ. Đây là về Arthur. Anh ấy chưa bao giờ về nhà, chưa bao giờ ở đây lâu. Cha mẹ chúng tôi có quá ít thời gian với anh ấy, và đó hoàn toàn không phải là lỗi của anh ấy.
Anh ấy đâu có muốn bị mắc kẹt trong vương quốc elf suốt nhiều năm trời đâu, mặc dù đúng là anh ấy quyết định rời khỏi và trở thành một mạo hiểm giả chỉ vài ngày sau khi anh ấy quay trở lại. Chính anh ấy đã lựa chọn gia nhập học viện và ra sống riêng, và anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547728/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.