GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Sự căm phẫn hòa cùng niềm đau đớn và tiếc nuối trong tôi kéo dài suốt khoảng thời gian tôi khóc than cho cha mình.
Tôi khóc, và nguyền rủa vạn vật trong khi từ chối chấp nhận sự thật cay đắng trước mắt.
Là một pháp sư tài ba người người ca ngợi như thần đồng, một tướng quân, một Lance, tất cả những gì tôi muốn chỉ là bảo vệ những người quan trọng nhất với tôi, để họ được sống một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc đến cuối đời. Tôi đã từ bỏ ý định trở thành người hùng của mọi người dân Dicathen. Tôi đã từng làm như thế, và cái giá phải trả để cứu những con người lạ mặt kia chính là những người tôi quý trọng bằng cả tính mạng của mình.
Và dù tôi có cố gắng cách mấy, tôi vẫn đã thất bại. Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ bọn họ. Hai tay tôi giờ đã vấy máu của chình cha tôi—một vết nhơ không thể rửa sạch được dù tôi có cứu biết bao nhiêu người đi chăng nữa.
Sau khi nước mắt cạn khô và cổ họng khô rát đến mức không thể hét lên được nữa, trong lòng tôi giờ chỉ còn là một hố đen trống rỗng vô đáy.
Khi thi hài của cha được đưa đi và chú Durden được đưa đến trạm y tế, tôi đứng dậy và đi vào trong Tường Thành.
Ngay khi tôi bước qua cánh cổng khổng lồ, những lời reo hò la hét cổ vũ bùng nổ vang trời. Những người lính, thợ rèn và công nhân đều dừng việc mình đang làm lại. Một số người thì cúi đầu, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547643/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.