GÓC NHÌN CỦA SYLVIE:
Đáng ra tôi phải ngăn không để Arthur đến gần khi người cố gắng chạy đến chỗ tôi. Đáng ra tôi phải ngăn không để cảm xúc hoảng loạn và rối bời trong tôi lan sang tâm trí của người, và ước gì tôi đã ngăn không cho người chứng kiến cảnh tượng này.
Khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Arthur đến gần, đôi mắt của người như điên cuồng cầu xin rằng mình đã sai, trước khi người phải chứng kiến một cảnh tượng mà không ai trên cõi đời này—người lớn hay trẻ em—muốn phải nhìn thấy. Ruột gan tôi như quặn lại và nước mắt ứ đọng ngày càng nhiều trên khoé mắt. Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Arthur và cách mà người thất thần mở to mắt và lắc đầu trong vô vọng như muốn phủ nhận sự thật, tôi chỉ ước mình biến mất đi.
Tôi muốn ở bất cứ đâu khác ở đây. Tôi thà đơn thân độc mã đối mặt với biển quái vật mana loạn trí khát máu còn hơn là chịu đựng cảnh tượng Arthur, người nắm giữ khế ước của tôi nhìn chằm chằm vô vọng vào thi thể tan nát của chính cha mình.
Arthur loạng choàng bước về phía trước. Người đẩy phắt bất kỳ ai trên đường ra và chỉ biết quỳ sụp xuống trước thi thể vô hồn của cha mình. Và trong khoảnh khắc dài tựa nghìn thế kỷ ấy, mọi thứ chìm trong im lặng não nề.
Những con quái thú và binh lính xung quanh dường như đã cảm nhận được bầu không khí ảm đạm nặng nề bao trùm toàn bộ khu vực, nhưng không ai có thể cảm nhận được tâm trạng hỗn loạn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547642/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.