Ánh mắt của tôi vẫn nhìn Tess. Cô ấy đang cười - thậm chí là nhẹ nhõm và bối rối khi cô ấy lau nước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình sau buổi lễ nơi tôi được trao danh hiệu Lance, nhưng đã thậm chí còn lâu hơn kể từ lần cuối chúng tôi nói chuyện. 
Kể từ đó, Tess đã thay đổi. Có một vết sẹo mờ dọc theo đường chân tóc phía trên tai phải, rất khó để ý nếu cô ấy không buộc tóc lên. Những vết sẹo sau trận chiến hiện rõ trên khắp cánh tay của cô ấy trong khi cẳng tay trái của cô ấy có một miếng băng mới quấn quanh. 
“Cậu bị thương à,” tôi nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vết máu thấm qua băng của cô ấy bằng ngón tay. 
Nhận thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, cô ấy dịu dàng nắm lấy bàn tay đầy sẹo của tôi bằng cả hai tay. "À, tớ toàn bị thương do cố nấu ăn nhiều hơn là do chiến đấu thực sự." 
Tôi cười khẩy khi nghĩ đến điều đó. Tôi không rút tay mình khỏi tay cô ấy. Mặc dù lòng bàn tay và ngón tay có hơi chai, bàn tay của cô ấy vẫn mềm mại và ấm áp hơn so với bàn tay của tôi. 
Tessia tiếp tục nói với giọng điệu lo lắng và khẽ lắc đầu. "Cậu có biết tớ đã sợ hãi như thế nào khi nghe tin tức từ chỉ huy của tớ không?" 
“Chỉ huy của cậu? Điều đó có nghĩa là cậu đã được thăng chức thành đại đội trưởng rồi ư? ” Tôi hỏi, nhìn chằm chằm vào biểu hiện sững 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547579/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.