Để Sylvie lại trong phòng nghỉ ngơi, tôi đắm chìm vào ánh sáng rực rỡ của lâu đài. Nhìn xuống những bước chân chậm rãi một cách cẩn thận của mình, đây là lần đầu tôi thấy họa tiết sặc sỡ của tấm thảm dài ở khu dân cư trên cao. Nghĩ cũng thật buồn cười, tôi luôn vội vàng và có nhiệm vụ, nên chẳng bao giờ nhìn xuống để tận hưởng những thú vị tinh tế xung quanh mình cả.
Không tốn quá nhiều nhiều thời gian để tìm Ellie. Con bé đang ngồi bên khung cửa sổ lớn và nhìn ra biển mây trong khi nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông dày của khế ước thú. Boo mở mắt khi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, nhưng lại tiếp tục chợp mắt khi thấy đó là tôi.
“Anh có thể tham gia với em không?” Tôi hỏi.
“Anh không cần phải hỏi đâu,” con bé mỉm cười yếu ớt, liếc nhìn tôi trước khi tiếp tục ngắm bầu trời xanh.
Tôi ngồi ngay cạnh con bé trên sàn nhà, chiêm ngưỡng những đám mây cuộn tròn lấp lánh và tỏa sáng từ những tia nắng phía trên. Tôi có thể thấy đỉnh núi phía xa xa, nhưng ngoài thế ra thì chỉ có một dải màu trắng và xanh kéo dài vô tận.
“Anh có nhớ họ không?” Ellie nói với giọng nhẹ nhàng. “Mẹ và bố ấy.”
“Không nhiều lắm,” tôi thừa nhận. “Anh lo cho họ hơn – anh biết họ đang an toàn ngoài đó, nhưng có quá nhiều thứ xảy ra dạo gần đây.”
Có một khoảnh khắc khắc im lặng khi em gái tôi tiếp tục vuốt ve khế ước thú của nó.
“Anh biết đấy, cả người lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547580/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.