“Đi đâu nữa giờ, Nico?” Tôi hỏi, quay vòng vòng cái bịch nilông đựng dụng cụ học tập một cách phấn kích.
“Chúng ta vẫn cần phải đi lấy đồng phục nữa mà, phải không?” Cecilia trả lời, nâng niu cuốn sách trên tay như thể nó là em bé.
“Chúng ta mới đi chưa được hai tiếng nữa mà. Để việc đó làm cuối cùng đi.” Nico trả lời và nhìn xuống cuốn sổ tay nhỏ của mình. “Chúng ta cần phải mua cặp sách và máy tính nữa.”
Cả ba bọn tôi dạo bước trên con đường thành phố. Đường đi ở đây đã rất cũ kĩ và mục nát, vỉa hè lát đá thì gồ ghề và nát bấy vì người đi đường qua lại nhiều. Những tòa nhà cũ kì buồn tẻ cao chót vót, màu sắc hòa vào màu trời âm u xám xịt. Vừa rồi có một đợt mưa nên cả khu vực xung quanh bốc mùi đất mới, trên mặt đường đầy rẫy các vũng nước do ổ gà vì con đường này không được bảo quản kĩ lưỡng.
Arcastead chắc chắn không phải là một thành phố dễ sống hay tuyệt đẹp. Ấy thế mà vào lúc này, mọi thứ xung quanh trông thật dễ chịu. Từ những người vô gia cư lục lọi thùng rác ở hẻm tối cho đến những tên lính cau có đe dọa sẽ bắt giam những người đi đường lỡ va vào chúng, những khung cảnh mà tôi đã từng ghét cay ghét đắng về nơi đây bỗng nhiên thật mê ly lòng người.
Nico thở dài, kéo tôi trở về thực tại. “Đồng phục của chúng ta có thể giống với của người khác, nhưng nếu chúng ta đi học với cặp sách cũ mèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547578/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.