Về quê thì phải ở chơi mấy ngày, cho nên, Trì Trụ vốn định ở lại trong nhà trọ, nhưng mà vào mấy ngày Tết nhất này, các nhà trọ ở dưới quê cũng đều đã đóng cửa.
Ở đây, anh vốn không có nhà để về.
Ngôi nhà nhỏ, cũ kĩ trước kia được bà nội đã qua đời để lại, anh cũng đã rao bán. Nhưng do có người chết ở trong nhà, căn nhà cũ đó vẫn luôn bán không được, rồi bỏ lâu dần cũng đã thành nhà hoang, không thể nào vào ở được nữa.
Trì Trụ cảm thán.
Rõ ràng là anh vốn đã trở về quê nhà, nhưng lại không chỗ nào để có thể về.
Đại khái là do số mệnh an bài đi, anh vốn không có duyên phận với nơi này.
*
Nhưng mà ba mẹ Lạc lại có lòng tốt, giữ Trì Trụ ở lại trong nhà. Ngày xưa, Tiểu Mẫn cũng vốn không có phòng riêng của mình, đều luôn chen chúc ở chung một phòng ngủ cùng với ba mẹ. Mà, đương nhiên là Trì Trụ không thể ngủ cùng với ba mẹ Lạc rồi.
Cho nên, vẫn là để cho anh ở cùng một căn phòng với Tuấn Kiệt.
Trì Trụ vốn định nằm ở ngay trên salông phòng khách mà ngủ đỡ để cho qua một đêm. Sang sáng sớm ngày mai thì anh sẽ lái lái xe về thành phố trước.
Nhưng mà ba mẹ Lạc lại khách khí, vẫn cứ không chịu cho khách ngủ ở ngoài này, thêm vào mấy lời chèo kéo của Tuấn Kiệt, Trì Trụ lại khước từ thì đúng là người không biết điều đi.
*
Mùa đông ở Giang Nam vốn âm trầm, lạnh lẽo, không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-nho/138361/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.