Một ngày trước giao thừa, Tuấn Kiệt lái xe chở Trì Trụ quay về quê nhà.
Con đường cao tốc này, Trì Trụ vốn đã đi qua vô số lần. Nhưng không có một lần nào mà anh mang theo tâm tình vui sướng cả.
Lúc Tiểu Mẫn còn sống, cả hai đều không dám quay trở về trở về nhà trên con đường này.
Ngày Tiểu Mẫn đi rồi, bỏ lại một mình anh phải chịu đựng nỗi bi thống, tang thương này, thì cũng vẫn có mỗi con đường này đã từng chứng kiến qua, khoảnh khắc cả hai người đã bị âm dương cách trở vĩnh viễn, cho nên, anh cũng đã xem con này này trở thành một người bạn tri âm của mình.
Tầm mắt luôn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, Trì Trụ vẫn đang tự mình chìm đắm trong tâm sự.
Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn anh, hỏi:
– Có muốn nghe nhạc không?
– A? Cũng được.
Trì Trụ uể oải đáp.
Lần này, đến một chút lòng tin, anh cũng đều không có.
Sắp phải đối mặt với ba mẹ Lạc, không chỉ là thần kinh căng thẳng, mà anh còn có cả nỗi sợ hãi.
Tuấn Kiệt ấn xuống nút mở, lập tức vang lên tiếng rè rè từ loa radio trên xe. Tiếp theo, liền phát ra một bài nhạc của Trần Bách Cường, từng ca từ u buồn lại đơn thuần liền du dương bay vào trong tai của cả hai.
Đây vốn là bài hát mà Trì Trụ thích nhất.
Nhưng giờ khắc này, dù có nghe vào tai thì cũng không khiến cho tâm tình của anh thả lỏng hơn được chút nào cả.
Thật sự là cậu muốn anh cùng đi gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-nho/138360/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.