Chú Giang... ồ không, bây giờ phải gọi là bố tôi.
Bố tôi bảo, chưa từng thấy cặp anh em nào ồn ào như thế.
Vừa nghĩ đến phản ứng của Giang Diệu Dã khi biết tôi lén lút yêu đương.
Tôi rùng mình một cái.
"Tớ cầu nguyện cho cậu ngàn vạn lần đừng gặp phải anh ấy."
Kết quả, đúng là miệng quạ đen, tôi nói gở mà thành thật.
Ngày hai mươi tám Tết, tôi và đối tượng mập mờ hẹn hò ở cổng trường lại bị Giang Diệu Dã bắt quả tang tại trận.
Anh cao hơn một mét tám, mặc âu phục giày da, thế mà mang giày tây chạy trong tuyết như một con zombie phát điên.
Giang Diệu Dã hung hãn túm lấy tôi gầm lên: "Mày không về nhà là để ở đây hôn hít với thằng ranh con thối tha này hả?"
Trong nháy mắt, người qua đường xung quanh đều nhìn về phía này.
Tôi bịt tai, run lẩy bẩy.
"Anh, anh văn minh chút được không? Bọn em đang tìm hiểu nhau..."
"Tìm hiểu cái ông nội mày!"
Giang Diệu Dã tức đến mức sắp lên cơn đau tim, xách tôi ném lên xe.
Rồi chỉ tay vào đối tượng mập mờ cảnh cáo: "Đợi tao xử lý nó xong, sẽ quay lại xử lý mày!"
Tôi bị ném vào trong xe, nhìn thấy Hứa Vân Thư đang ngồi ở ghế phụ.
Xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
"Chị Vân Thư..."
Hứa Vân Thư che miệng cười: "Anh em đi công tác. Bọn chị nghĩ tiện đường ghé qua thăm em."
"Với lại anh em lải nhải mấy ngày nay rồi, bảo là trẻ con mà im hơi lặng tiếng là chắc chắn đang làm trò mờ ám."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-oi-sao-anh-lai-the/5076073/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.