"Tao nghĩ hay là cứ ở nhà thôi, bánh kem ấy mà, gọi ship về cũng được."
Giang Diệu Dã vùi đầu vào đầu gối, bờ vai run rẩy khe khẽ.
Gió nổi lên rồi.
Lá thu rơi rụng lả tả.
Tôi sán lại gần, vỗ vỗ vai anh an ủi.
Thấy hình như anh vẫn đang khóc.
Thế là tôi dùng sức ôm chặt lấy anh.
"Anh, em cảm thấy không thể trách anh được. Anh không thể ngăn cản một người muốn rời đi."
Giang Diệu Dã gục đầu rất lâu.
Lâu đến mức tôi cũng thấy hơi lạnh.
Anh mới từ dưới đất đứng dậy, cởi áo khoác trùm lên người tôi.
"Ừ, mày nói đúng. Tao không thể ngăn cản một người muốn rời đi."
Anh nắm lấy tay tôi, đi dọc theo con đường quốc lộ.
Tôi ấm hơn chút rồi, lại sán tới ríu rít nói: "Anh vẫn chưa hiểu đâu. Bác ấy đưa tiền cho anh là muốn tính điệu hổ ly sơn đấy. Bác ấy muốn đi mà. Mặc kệ người khác oán trách anh thế nào, người ra đi không oán trách anh là được rồi."
Giang Diệu Dã phì cười thành tiếng, vì nước mắt mà bị sặc ho khan liên tục.
Anh cúi đầu, trong mắt vương ý cười.
Dùng sức vò đầu tôi thành cái ổ gà.
"La Niệm Niệm, đa tạ mày nhé, không thì giờ tao vẫn còn bị che mắt."
"Anh làm cái gì đấy!"
Tôi né tránh ma trảo của anh rồi soi vào cửa kính bên đường. Ngay lập tức trên phố vang lên tiếng gào thét của tôi: "Anh, sao anh lại thế!"
Giang Diệu Dã vừa cười vừa nói: "La Niệm Niệm, cảm ơn mày."
"Để cảm ơn mày, anh đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-oi-sao-anh-lai-the/5076072/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.