Sáng hôm sau, Lưu Nguyệt cùng San San thu dọn hành lí quay về. Thật trùng hợp Mạc Thuận đã chờ sẵn họ ở dưới cổng khách sạn.
- Anh tiện đường ra sân bay nên... - Vừa thấy cô, Mạc Thuận mở lời.
- Không cần, cảm ơn anh. - Lưu Nguyệt vẫn ngại chuyện tối qua nên muốn tránh anh càng xa càng tốt. - Trợ lí Hà đưa chúng tôi đi...
Nhưng cô chưa nói xong, San San đã leo lên xe của Hà Tuấn rồi hối anh lái xe phóng đi trước. Chiếc xe khuất nhanh khỏi tầm mắt cô. Cùng khi đó cô nhận được tin nhắn thoại của San San.
"Trợ lí Hà lỡ nhấn ga lái xe đi trước rồi! Chị hai bắt xe khác đi nhé! Nếu không chị đi cùng anh rể luôn cũng được."
Trời! Lí do vậy mà con bé có thể nghĩ ra được. Thật là tức chết cô mà!
Lưu Nguyệt nhìn quanh giơ tay ra định bắt xe thì đột nhiên Mạc Thuận túm lấy tay cô kéo lại rồi nói:
- Em đừng bắt xe nữa cho đỡ tốn tiền, lên xe đi cùng anh đi, dù sao anh cũng ra sân bay bây giờ mà.
- Không! Tôi sẽ đợi xe. Anh đi trước đi.
Lưu Nguyệt vẫn còn ngại chuyện hôm qua nên không muốn đi cùng anh.
- Được thôi, em cứ đợi, anh đi trước.
Nói rồi Mạc Thuận cho người lái xe đi. Miệng anh cong lên nụ cười gian.
Nhưng thật là lạ. Đợi hoài, đợi mãi mà cô cũng chẳng thấy bóng dáng một cái xe nào đi qua cả. Thậm chí du khách ở đây không một ai đến cũng chẳng một ai đi. Nên Lưu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756723/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.