Vừa dứt lời, Hàn Ly ra lệnh cho đám tay sai bắt Lưu Nguyệt lại rồi rút một con dao nhỏ nhưng vô cùng sắc bén ra.
- Con dao này tôi chưa sử dụng bao giờ, không biết nó sắc hay không. Nay mới có dịp...
Lưu Nguyệt biết chắc cô ta sẽ làm gì. Điều này rất dễ dàng xử lí nhưng San San vẫn còn ở đây...
"Rầm"
Cánh cửa bị đạp tung ra. Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt Lưu nguyệt.
- A... A Thuận...
Hàn Ly ấp úng. Mạc Thuận không để ý đến cô ta mà nhanh chóng lại gần cởi trói cho Lưu Nguyệt.
- Em có sao không?
- Không sao! Cảm ơn anh!
Lưu Nguyệt vội vàng cảm ơn rồi đến chỗ San San hất văng hai tên đang giữ cô bé.
- Em có bị thương ở đâu không?
- Em không sao!
Lúc này Mạc Thuận quay người về phía Hàn Ly giận dữ nói:
- Tôi không ngờ cô có thể làm những điều như vậy. Từ giờ cô cút ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn từ giờ về sau có bất kì liên lạc nào với cô nữa.
Hàn Ly nghe vậy liền quỳ sụp xuống khóc lóc van xin:
- Đừng mà A Thuận! Cái này do em bị ép thôi. Em không cố ý mà! Anh đừng làm vậy với em! Do cô ta! - Đột nhiên cô ta quay sang chỉ Lưu Nguyệt. - Cô ta bắt em làm như vậy...
"Chát"
Mạc Thuận tát cô ta thật mạnh.
- Cô còn dám đổ oan cho vợ tôi? Tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Cô hãy cút khỏi tầm mắt tôi khi tôi còn nhân nhượng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756722/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.