Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, Hàn Ly ra lệnh cho đám tay sai bắt Lưu Nguyệt lại rồi rút một con dao nhỏ nhưng vô cùng sắc bén ra.
- Con dao này tôi chưa sử dụng bao giờ, không biết nó sắc hay không. Nay mới có dịp...
Lưu Nguyệt biết chắc cô ta sẽ làm gì. Điều này rất dễ dàng xử lí nhưng San San vẫn còn ở đây...
"Rầm"
Cánh cửa bị đạp tung ra. Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt Lưu nguyệt.
- A... A Thuận...
Hàn Ly ấp úng. Mạc Thuận không để ý đến cô ta mà nhanh chóng lại gần cởi trói cho Lưu Nguyệt.
- Em có sao không?
- Không sao! Cảm ơn anh!
Lưu Nguyệt vội vàng cảm ơn rồi đến chỗ San San hất văng hai tên đang giữ cô bé.
- Em có bị thương ở đâu không?
- Em không sao!
Lúc này Mạc Thuận quay người về phía Hàn Ly giận dữ nói:
- Tôi không ngờ cô có thể làm những điều như vậy. Từ giờ cô cút ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn từ giờ về sau có bất kì liên lạc nào với cô nữa.
Hàn Ly nghe vậy liền quỳ sụp xuống khóc lóc van xin:
- Đừng mà A Thuận! Cái này do em bị ép thôi. Em không cố ý mà! Anh đừng làm vậy với em! Do cô ta! - Đột nhiên cô ta quay sang chỉ Lưu Nguyệt. - Cô ta bắt em làm như vậy...
"Chát"
Mạc Thuận tát cô ta thật mạnh.
- Cô còn dám đổ oan cho vợ tôi? Tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Cô hãy cút khỏi tầm mắt tôi khi tôi còn nhân nhượng với cô. Chỉ cần Lưu Nguyệt có một vết xước nhỏ, thậm mất một sợi tóc thôi, cô không giữ nổi mạng đâu.
- Anh với cô ta ly hôn rồi, tại sao anh còn gọi cô ta là vợ chứ? Cô ta có gì hơn em mà anh theo bám cô mãi thế? Một đứa không cha không mẹ cô ta chắc gì đã tốt hơn em?
"Chát"
- Cô không có quyền xúc phạm cô ấy. Đúng, cô ấy tốt hơn cô gấp trăm lần tôi mới yêu cô ấy như vậy. Cô ấy xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô, mạnh mẽ hơn cô, đặc biệt là bao dung hơn cô. So với cô ấy, cô chỉ là hạt cát so với sa mạc thôi!
Nghe những lời này, Hàn Ly sững người. Từ bé đến lớn, chưa ai nói cô như vậy, kể cả bố mẹ cô. Đằng này người nói cô vậy lại là người cô yêu say đắm.
Mạc Thuận lại gần cầm tay Lưu Nguyệt kéo đi:
- Chúng ta đi về thôi!
- A Thuận! Đừng bỏ em...
Hàn Ly vẫn níu lấy Mạc Thuận van xin.
- Xử lí cô ta đi.
...
Trên đường về khách sạn
- Sao anh biết tôi với Tiểu San bị bắt cóc? - Lưu Nguyệt thắc mắc.
- Trợ lí Hà nói với anh. - Mạc Thuận thản nhiên.
- Trợ lí Hà!
- Dạ... tại lúc đó tôi vội đem cho Lưu tổng dữ liệu mật của công ty... nên... tôi nhờ Mạc tổng...
- Dù sao anh cũng đến đây cứu em rồi, em nên đền ơn gì đi nhỉ?
- Cảm ơn.
- Mỗi câu cảm ơn thôi ư?
- Anh còn muốn gì nữa?
- Về anh sẽ nói!
Nói xong, anh nở nụ cười ranh mãnh. Lưu Nguyệt cảm thấy nụ cười của Mạc Thuận có chút gì đó nguy hiểm. Vẫn là nên đề phòng thì hơn.
- Tiểu San, em về ăn uống nghỉ ngơi trước nhé! Chị đi có chút việc. - Lưu Nguyệt quay sang nói nhẹ với San San.
- Dạ vâng ạ.
- Trợ lí Hà, anh cử thêm mấy người đến trông chừng Tiểu San. Chuyện đó còn xảy ra lần nữa chắc tôi không sống được mất.
- Dạ thưa tiểu thư!
Sau khi yên tâm về sự an toàn của San San, Lưu Nguyệt mới đi cùng Mạc Thuận.
- Em muốn đi đâu? - Đi được một đoạn, Mạc Thuận quay sang hỏi Lưu Nguyệt.
- Anh hỏi buồn cười. Anh bảo tôi đi cùng giờ lại hỏi đi đâu. Anh là người phải biết rõ điểm đến chứ.
- Không! Ý anh là... đi theo ý em...
- Vậy ra biển đi. Dù sao tôi cũng chưa muốn về nhà ngay.
- Được rồi!
Mạc Thuận lái xe ra bờ biển.
Lúc này trời đã tối. Mặt trăng tỏa sáng trên mặt biển. Sóng biển gợn theo làn gió lấp lánh dưới ánh trăng. Khung cảnh vô cùng đẹp và lãng mạn.
Hai người đi song song với nhau dọc bờ biển nhưng không nói câu nào.
- Tiểu Nguyệt, chuyện lúc chiều... - Mạc Thuận đột nhiên lên tiếng.
- Chuyện gì?
- Em quên rồi sao?
- Anh có nói gì sao?
- Chuyện anh cứu em...
- Đền ơn hả? Nói đi. Anh muốn đền ơn thế nào?
- Xem nào... - Anh đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh rồi từ từ sát lại gần cô.
- Anh muốn gì? - Cô bất giác lùi lại.
- Anh muốn... - Anh vòng tay ôm lấy cô - Một nụ hôn.
- Cái... cái gì cơ? Một nụ hôn? - Cô sửng sốt.
- Đúng rồi! Nhanh lên!
Lưu Nguyệt vẫn ngẫn ngự mãi. Chỉ một nụ hôn thôi mà, có gì to tát đâu mà phải căng thẳng đâu nhỉ? Cô nhắm mắt lại rồi từ từ tiến lại gần anh. Môi cô chạm vào môi anh 1 giây rồi cô nhanh chóng bật lùi ra. Tim cô đập loạn xạ. Mặt cô đỏ bừng lên. Trông cô lúc ngại ngùng này thật đáng yêu.
- Tôi... tôi trả... ơn anh rồi đấy... Không đòi nữa nhé...
Mạc Thuận bất ngờ ôm cô vào lòng rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Lưu Nguyệt bất ngờ trước hành động của anh nhưng không hề đẩy anh ra.
Một lúc sau anh mới buông cô ra. Mặt cô càng đỏ bừng hơn. Tim cô đập nhanh hơn. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Những biểu hiện này là sao?
- Anh... Anh làm gì vậy?
- Thể hiện tình yêu với vợ không được sao?
- Ai là vợ anh chứ?...
Sau khi về đến khách sạn, cô lao một mạch về phòng đóng rầm cửa lại nằm úp mặt xuống giường. Càng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cô càng ngượng chín mặt, nhưng có gì đó thính thích. Chợt cô ngồi bật dậy vơ lấy điện thoại gõ gõ cái gì đó. Một lúc sau gương mặt cô xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
"Những biểu hiện vừa rồi... Không lẽ... Mình yêu rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.