Mạc Thuận tức giận sang phòng của Lưu Nguyệt. Cô ngồi đó bị thương không ít, thậm chí còn bị gãy cổ tay nữa. Anh nhìn thấy có chút đau lòng nhưng nhanh chóng cơn giận dữ lại ập đến.
- Lưu Nguyệt, tại sao cô lại làm hại con tôi?
- Tôi đâu có đẩy cô ta. Tôi chỉ định kéo cô ta quay vào nhưng cô ta lại lôi tôi ngược lại cơ mà.
- Rõ ràng ban đầu cô đã không có ý tốt với cô ấy nhưng cũng đừng liên lụy đến đứa bé chứ? Hay cô muốn chia rẽ chúng tôi nên cô mới làm hại đứa bé như vậy? Cô có biết cô làm như thế khiến cho Lyly bị tổn thương không, thậm chí bác sĩ còn nói cô ấy sau này rất khó có con được nữa đấy. Giờ cô vừa lòng rồi chứ gì? Tôi không nghĩ cô lại là người độc ác đến vậy đó. Tôi quá coi thường cô rồi mà. Bên ngoài cô lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng, quan tâm giúp đỡ người khác nhưng ai biết được bên trong lòng dạ cô lại tối tăm như thế chứ?
- Vậy anh có chắc đó là con anh không?
Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh hỏi một câu rất nhẹ nhàng nhưng khiến cho anh như bị đông cứng lại.
- Cô nói thế là có ý gì? Ý cô là tôi bị cắm sừng hả? Ý cô là Lyly là loại người lẳng lơ đúng không? Cô mới là người như thế đấy. Cô lấy chồng rồi mà vẫn còn vui vẻ thân mật với người đàn ông khác vậy mà cô dám đổ cho Lyly...
- Anh thôi đi! Anh thì khác gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756704/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.