Lưu Nguyệt vừa mở cửa vừa gượng cười để chào khách tới nhà:
- Cho hỏi ai đến nhà tôi vào giờ này ạ?
Khi cánh cửa vừa mở hết ra, nụ cười của cô đông cứng lại. Trước mặt Lưu Nguyệt là người chồng hôn ước của cô. Mạc Thuận đứng đó người hơi run vì lạnh mặc dù anh đã mặc áo khoác rất dày, trên tay cầm một bó hoa và một giỏ bánh kẹo với hoa quả. Thấy anh đang run người như thế Lưu Nguyệt vội kéo anh vào nhà:
- Mau vào đi. Ngoài trời rất lạnh đấy.
Mạc Thuận nhanh chóng bước vào. Anh nhìn xung quanh phòng của Lưu Nguyệt. Tuy không rộng nhưng rất gọn gàng, lại được trang trí rất đẹp nữa. Nhưng anh cũng không nghĩ một tổng tài như cô lại đi ở một căn chung cư nhỏ bé như thế này. Đáng lí ra theo anh nghĩ thì cô có thể thuê một căn nhà rộng rãi, hoặc ít ra thì thuê căn chung cư nào to rộng hơn.
- Sao anh lại đến đây giờ này?
- Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô thôi mà.
- Bất ngờ? Mà sao anh lại biết tôi ở đây?
- Tôi đến công ty hỏi trợ lí của cô.
- Anh hỏi lúc nào mà tôi không biết?
- Mới sáng nay thôi.
- Sao anh không đến nhà người yêu anh mà đón giao thừa? Đến đây làm gì cho mất công?
Nghe giọng cô, anh nghĩ chắc cô vẫn giận chuyện hôm đấy.
- Cô ấy về quê với gia đình rồi. Giờ còn một mình tôi ở lại nên đành tìm cô... Mà... tôi đến đây cũng là... muốn xin lỗi cô... chuyện hôm trước...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756699/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.