Sáng hôm sau, Mạc Thuận tỉnh dậy. Anh sờ giường bên cạnh thấy trống không. Anh liền vùng dậy đi tìm Lưu Nguyệt. Mà sao anh lại lo lắng và phải đi tìm nhỉ? Chắc cô vẫn quanh quẩn trong nhà thôi. Nếu đã quanh quẩn ở nhà thì sẽ không gặp chuyện gì xấu đâu nhỉ.
Lưu Nguyệt đang bưng đĩa đồ ăn ra bàn thì thấy anh đang đi quanh nhà. Bộ tên này có vấn đề gì hay sao mà mới sáng dậy đã đi loanh quanh thế rồi? Cô đẩy xe lại gần rồi gọi:
- Mạc Thuận.
Anh dừng lại.
- Mới sáng ra anh làm gì vậy?
- Tôi tìm cô.
- Tìm tôi có việc gì? Mà nhà tôi có phải rộng lắm đâu mà tìm không thấy?
- À thì... Mà cô đang làm gì thế?
- Nấu cơm.
- Nấu cơm?
- Sao? Ngạc nhiên lắm hả? Tôi nấu cho anh được hơn nửa năm rồi đấy!
- À không... Tại tôi thắc mắc không biết cô nấu như thế nào. Chân của cô như vậy...
- Chân tôi liệt chứ tay tôi có liệt đâu. Vào đây, tôi cho anh xem.
Lưu Nguyệt dẫn Mạc Thuận vào bếp.
- Anh đứng cạnh bếp đi. Có thấy nó thấp hơn bình thường không?
Mạc Thuận nhìn xuống. Đúng là thấp hơn thật.
- Tôi cho người đập đi xây lại đến vừa tầm tay để tôi nấu đấy! Ở nhà kia tôi cũng làm thế đấy!
- Sao? Cô đập bếp xây lại sao?
- Ừ, đúng rồi. Mà sao anh có vẻ là mới biết chuyện này vậy. Những ngày tôi không ở nhà anh không vào bếp sao?
- Ừ.
- Thế anh ăn gì?
- Tôi gọi cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756700/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.