Sau hai tuần, Lưu Nguyệt được xuất viện. Cô được đưa đến một ngôi biệt thự khác, đó là nhà riêng của cô với Mạc Thuận. Trước khi cưới, anh đồng ý chấp nhận hôn ước với điều kiện anh và cô sẽ ra ở riêng. Mạc phu nhân không nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn.
Lưu Nguyệt tự đẩy xe đi vào. Cô hơi ngạc nhiên vì trong căn biệt thự lớn này không có một bóng người hầu.
- Về rồi sao?
Vừa vào đến cửa Lưu Nguyệt đã nghe thấy giọng nói có phần khinh bỉ vang lên.
- Ừ.
- Vậy chúng ta nên bàn bạc một chút về việc sống ở đây nhỉ? - Mạc Thuận nói.
- Bàn gì?
- Công việc nhà.
- Sao không thuê người hầu. Nếu anh không có tiền thuê thì để tôi.
- Thuê chi cho tốn của.
- Vậy anh tính thế nào?
- Thì nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp do cô làm rồi.
- Anh có phải quá đáng quá không vậy? Tôi không còn khả năng đi lại rồi vậy sao tôi phải làm những công việc đấy chứ? Anh đối xử với người tàn phế như vậy sao?
- Đâu có tàn nhẫn. Tôi thấy người ta không tay không chân vẫn làm được đấy thôi. Nếu cô không chấp nhận thì ly hôn cũng được.
- Anh... Được thôi. Tôi sẽ làm. Nhưng tôi có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Tránh mặt nhau mọi lúc mọi nơi.
- Được. Giờ cô đi nấu cơm đi. Nấu xong gọi tôi.
Nói xong Mạc Thuận đi thẳng lên phòng. Lưu Nguyệt thở dài. Nếu mà cô với anh ly hôn bây giờ không phải là tạo điều kiện cho Lyly thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756691/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.