Từ hôm đó, Lý Dương thường xuyên đến thăm và chăm sóc cho cô rất cẩn thận. Sáng anh ghé qua mua cháo cho Lưu Nguyệt rồi chờ Mạc phu nhân đến thì anh mới đến công ty. Đến chiều anh tranh thủ về sớm đến chăm sóc cô thay Mạc phu nhân để bà về nghỉ ngơi. Nhìn anh và cô lúc này ai cũng nghĩ họ là vợ chồng của nhau hơn là cô và Mạc Thuận. Nhắc đến Mạc Thuận, sau hôm đó không ai thấy anh đến nữa. Như vậy cũng tốt cho Lưu Nguyệt hơn.
Ngoài những việc trên, thi thoảng Lý Dương lại nghỉ một buổi để giúp cô tập đi lại. Việc này thật khó với Lưu Nguyệt. Nhiều lúc cô chỉ muốn từ bỏ để chấp nhận sống với chiếc xe lăn suốt đời nhưng anh luôn bên cạnh động viên, giúp cô thoát khỏi ý nghĩ tiêu cực đó. Nhờ vậy mà tình hình sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều.
Hôm nay là chủ nhật. Như thường lệ, Lý Dương lại đến bệnh viện chăm sóc cô.
- Lưu tổng, tôi đến thăm cô nè!
Lưu Nguyệt đang đọc sách thấy anh đến liền mỉm cười.
- Phiền Lý tổng quá. Ngày nào anh cũng đến chăm tôi thế này khiến tôi thấy áy náy quá.
- Nếu cô thấy áy náy thì mau khỏi bệnh đi chứ.
- Tôi sẽ cố. Hôm nay chúng ta tập tiếp chứ?
- Chắc chắn rồi.
Sau khi cô ăn cháo xong, Lý Dương dắt cô đi xuống cái hồ trong bệnh viện. Anh kiên nhẫn dắt cô đi một vòng quanh bờ hồ. Tuy Lưu Nguyệt đi không được nhiều cùng một lúc nhưng cô rất cố gắng. Khi đã thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756690/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.