Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Mọi người ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu thấp thỏm, lo lắng. Cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.
Sau khi chuyển Lưu Nguyệt đến phòng vip để chăm sóc, bác sĩ mới nói về tình hình của cô:
- Tiểu thư bị chấn thương nhẹ ở trên đầu với xây xát ở một số chỗ. Nhưng...
- Nhưng sao? - Mọi người càng lo lắng hơn.
- Cô ấy có lẽ... không thể đi lại được nữa.
- Sao lại không thể chứ? - Bà ngoại cô rất sốc.
- Vết thương bên trong quá nặng, khó phục hồi lại được... Chúng tôi rất tiếc. Nhưng mong mọi người chăm sóc tốt cho cô ấy. Còn bệnh cũ của cô ấy có thể tái phát bất cứ lúc nào. Mọi người nhớ chú ý.
- Bệnh cũ?
- Con bé có một bệnh vẫn theo nó tới giờ. - Bà ngoại cô buồn bã. - Con bé bị viêm phổi. Thỉnh thoảng con bé bị khó thở, không kịp uống thuốc có lẽ sẽ... Hôm nào trời trở lạnh con bé cũng dễ bị trở lại...
Ai cũng cảm thấy buồn và lo lắng cho Lưu Nguyệt. Mọi người vào trong thăm cô còn cảm thấy lo lắng hơn. Trên đầu cũng như cả hai cánh tay đều đầy bông gạc trắng tinh. Gương mặt nhợt nhạt do thiếu nhiều máu. Mọi người im lặng nhìn cô nằm đó.
Nhưng buồn đến mấy cũng phải lo xong công việc còn sót. Mạc chủ tịch cho xe đưa bà ngoại cô về dưới quê nghỉ dưỡng. Lý Dương nhanh chóng quay trở lại công ty sắp xếp một số công việc. Còn Mạc phu nhân ở lại chăm sóc cho cô.
Do sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756689/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.