Chuyện hôm qua khiến Lưu Nguyệt cảm thấy rất vui. Vì thế mà hôm nay cô đi làm với tâm trạng vô cùng vui vẻ, thoải mái. Và nhân viên của cô cũng nhận ra cô có gì đó khang khác so với mọi ngày.
- Hôm nay trông Lưu tổng đang vui chuyện gì đó thì phải?
- Ừ. Hiếm lắm mới thấy cô ấy vui như vậy.
- Giá như ngày nào Lưu tổng cũng vui như vậy thì tốt hơn không?
....
Không vui mới lạ. Tuy Lưu Nguyệt cô không thích tốn hơi ra tay đi xử lí mấy kiểu người phiền phức như vậy nhưng khi thấy họ gọi là bị nghiệp quật thì cô thấy rất vui. Đột nhiên Lưu Nguyệt nghĩ tới chuyện mời Lý Dương đi ăn một bữa với cô. Khoan. Tại sao cô lại nghĩ đến anh ấy nhỉ? Hay có lẽ anh ấy là người ngoài duy nhất gọi là thân với cô như vậy. Dù mới gặp nhau chưa lâu, cũng chưa quen nhiều nhưng hôm trước đi chơi, hai người đi với nhau rất vui vẻ, thậm chí anh còn rất chiều ý cô nữa. Thôi thù mời bữa cơm cũng đâu có gì đâu nhỉ? Lưu Nguyệt nghĩ vậy liền lấy điện thoại gọi cho Lý Dương.
"Alo?"
- Lý tổng à? Tôi là Lưu Nguyệt đây.
" À, Lưu tổng. Cô gọi tôi giờ này có việc gì à?"
- Tôi... tôi muốn mời anh một bữa cơm được không?
"Ồ được chứ! Tôi rất sẵn lòng. "
- Vậy hẹn anh tối nay nhé?
"Ừ. Mà chúng ta sẽ ăn ở đâu?"
- Ở quán gần công ty tôi. Đồ ăn ở đó ngon lắm!
" Ừ. Giờ tôi chuẩn bị họp nên cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756686/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.