Sáng hôm ấy, Nghiên Dương quàng chiếc khăn trắng trước đó anh tặng cậu để đi ra ngoài. Tiếng gió thổi rít bên tai làm y phải dừng lại đôi chút để thắt lại chiếc khăn, y sợ rằng làn gió ấy sẽ cuốn chiếc khăn đi mất. Đến chỗ hẹn, dù cậu đã lịch sự đến sớm hơn nửa tiếng nhưng có vẻ người kia còn mất kiên nhẫn hơn, vốn đã ngồi đó từ lâu rồi. Quán nước này trông từ bên ngoài cũng không có gì đặc sắc, người kia chọn quán này có lẽ vì biết bản thân nổi tiếng, không muốn gây sự chú ý, muốn tránh khỏi những tay săn ảnh cùng những lời đồn thổi không đáng có.
Vào bàn, cậu lễ phép cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế dối diện.
" Để anh chờ lâu rồi."" Không có gì, vẫn chưa đến giờ hẹn mà."_"
.."
Cậu không biết phải nói gì, ngồi xuống cẩn thận cởi mũ trùm đầu ra.
-" Em muốn uống gì không?"
Đông Quân ngồi phía đối diện, nhìn vào quyển menu, cẩn thận hỏi xem cậu muốn uống gì.
-" Hm...cho em một cacao nóng."
Ly nước được đưa ra, Nghiên Dương ngồi giữ lấy ly cacao nóng, bàn tay trắng nhỏ của cậu nãy giờ chịu lạnh tới tái nhợt giờ đây mới được ủ ấm, y đâu còn sức mà quan tâm tới việc gì khác. Đông Quân chăng nói lời nào, lặng lẽ nhìn vào những đốt ngón tay đang ửng đỏ trên làn da trắng, gương mặt bộc lộ lên một biểu cảm gì đó không rõ, buồn thì không đúng mà vui cũng chẳng phải. Nghiên Dương không nhìn hắn ta nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3711907/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.