Sau hôm ấy, ngày rãnh rỗi Nghiên Dương dành toàn thời gian để ở nh tập đàn, may rằng biệt thự nằm ở khu đất
rộng lớn, có kéo đàn cả ngày cũng chẳng phiền hà tới ai. Cậu miệt mài tập luyện đến mức có đồ quên ăn quên
ngủ, cốt cũng chỉ đợi đến ngày anh hoàn thành công việc để đàn anh nghe. Không phải cứ cố găng là sẽ thành,
cậu không cố chấp đàn những khúc nhạc trong trẻo nữa mà thay vào đó là những khúc nhạc sâu lăng, trầm bỏng,
lâu lâu còn có bi thương. Tự dưng trong đầu cậu chạy ra một giai điệu không tên, cậuđưa tay kéo đàn, khúc nhạc
này cậu chưa từng nghe qua trên mạng, cũng không phải do cậu sáng tác...nó ma mị, bí ẩn, có cả quyền lực,
chẳng hiểu sao khi cậu nghe thấy giai điệu này thì cảm thấy vô cùng khó chịu, sợ hãi nhưng nó cứ liên tục chạy
qua trong đầu. Có vẻ như cậu nh ra được điều gì đó qua khúc nhạc này, cậu tiện tay bật ghi âm lên ghi lại khúc
nhạc này và đàn lại từ đầu. Hiện lên trong trí nhớ mơ hồ, cậu thấy một căn phòng lớn với bờ tường nhám đen, ánh
đèn mờ ảo chỉ chiếu sáng một góc tường, trông như một căn hầm cỡ lớn, trong góc treo đầy những sợi dây thừng
nhỏ và trước mặt là...một ai đó đeo giày da với chiếc áo sơ mi đen.
Cậu ngừng tay kéo, mõi hình ảnh vừa hiện ra trong đầu cậu giờ đây như làn khói mờ tan biển vào hư không. Cậu muốn tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3711906/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.