Ngày trôi qua ngày, mùa dông ấy thật dài, Nghiên Dương sáng thì đi làm, tối lại bắt xe ghé sang nơi làm việc của anh, đưa đồ để anh thay, mang đồ ăn cho anh tẩm bổ. Cậu ngồi trên đùi anh, lẩm bẩm:
-" Đã được 3 ngày rồi, anh đâu thể ở công ty mãi được."
Luân Phong ôm Nghiên Dương trên đùi, tay lật từng trang sổ sách, giọng nhẹ nhàng an ủi y:
" Vất vả cho em rồi. Anh đang giải quyết, chỉ một chút nữa thôi."" Vất vả gì chứ. Em là đang lo lắng cho anh. Lao lực như vậy sẽ sớm rước bệnh vào người đó."Y ngồi lọt thỏm trong lòng anh, chăm chú đọc số sách theo, nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chăng hiểu vì sao lại ngủ mất. Anh mải làm việc, sau nhìn xuống mới thấy y đang ngủ say, hởi thở đều đặn, đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo anh.
-" Tên nhóc này..."
Anh cúi xuống hôn lấy trán y, cứ ngồi như vậy để cho y ngủ, lặng lẽ mở điện thoại xem lịch làm việc của y.
" Mai em ấy được nghỉ, vậy để em ấy ngủ thêm một lát."
Sáng hôm sau, một trợ lý gõ cửa mãi chẳng thấy sếp nói gì thì nhớ tới việc anh đã ở đây mấy ngày lao lực, nên tự ý mở cửa bước vào, thấy trước mặt là người sếp dang ngủ gục trên ghế nhưng tay vẫn ôm lấy cậu trai nhỏ đang nằm trong lòng. Thấy cảnh ấy, cô cũng không lên tiếng mà chỉ nhẹ đặt hồ sơ lên bàn rồi lui ra. Bước ra ngoài cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3711904/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.